Page 111 - thong bao
P. 111

Duyên Nợ Truyền Tin - Hồi Ký - Nguyễn Huy Hùng

gian một tháng theo học, qua tất cả các giai đoạn rèn luyện cam go giầm mưa dãi nắng cực nhọc
dưới đất và trên không cùng với các tân binh nhẩy dù thuần túy, Tôi được Chỉ huy trưởng Trung
tâm chấm cho tốt nghiệp. Đích thân Trung tá Cao văn Viên Lữ đoàn trưởng gắn cấp bằng Nhẩy
dù lên ngực áo phải của Tôi và các bạn cùng học, trong một buổi lễ mãn khoá rất đơn giản nhưng
trang trọng giữa trời, dưới cảnh mưa rơi lất phất đủ ướt áo quần, tại vũ đình trường của Trung
tâm huấn luyện Nhẩy dù bao quanh bởi những “chuồng cu” và “giàn dây tử thần”. Hoạt cảnh
những ngày tập luyện của Tôi, dưới đất cũng như nhẩy từ phi cơ xuống bãi Củ Chi (6 “saut”
ngày và 1 “saut” đêm), đều được anh Thiếu úy Nhuận phụ trách phòng văn hoá của Cục Truyền
Tin đi theo ghi nhận vào phim ảnh kỷ niệm. Các tài liệu thân thương quý giá này, đã mất hết sau
ngày 30-4-1975 Việt Cộng Bắc Việt xâm lăng miền nam Việt Nam. Các anh Luận, Trung, và Tôi
rất hãnh diện là những sĩ quan Bộ binh không thuộc Binh chủng Nhẩy dù hay Lực lượng Đặc
biệt mà lại có bằng nhẩy dù.

         Mấy vị Tướng trẻ, trong đó có Tướng Tôn Thất Đính (tốt nghiệp cùng khoá sĩ quan với
Tôi hồi tháng 6 năm 1949) nghe Tổng Thống định lập Quân đoàn Giải phóng Bắc Việt, cũng xin
học lấy bằng nhẩy dù để hy vọng được chọn làm Quân đoàn trưởng. Quý vị này được huấn luyện
theo một chương trình đặc biệt riêng, và các “saut” nhẩy từ phi cơ ra đáp xuống nước giữa dòng
sông Biên Hoà, có xuồng phao chờ vớt lên thay vì đáp xuống đất như chúng tôi. Tướng Đính còn
cho cả Trung úy Nghệ, sĩ quan tùy viên của ông ấy theo học cùng một khoá Nhẩy dù với Tôi.
Nhưng tiếc thay, đồng minh Hoa Kỳ không chấp nhận viện trợ, nên dự án kế hoạch thành lập
Quân đoàn giải phóng Hà Nội này của Tổng Thống Diệm không bao giờ thành sự thật. Do đó,
tấm bằng Nhẩy dù lãnh được chỉ để đeo chơi làm đẹp thêm cho bộ quân phục vậy thôi. Nhưng có
tấm bằng nhẩy dù gắn trên ngực áo, đi đâu gặp các cố vấn Hoa Kỳ cũng thấy họ nhìn mình với
ánh mắt có vẻ nể vì hơn người khác.

         Mọi việc nước, việc nhà, cứ phẳng lặng an bình tiếp tục nối đuôi nhau trôi theo ngày
tháng. Để cho tinh thần được thơ thới yêu đời sau cả ngày làm việc mệt óc, anh em sĩ quan Cục
Truyền Tin lập thành các toán bóng chuyền và bóng rổ, rượt đấu với nhau mỗi buổi chiều kể từ
sau giờ làm việc lúc 4 giờ, cho tới lúc quáng gà không nhìn thấy rõ nữa mới nghỉ. Anh Cục
trưởng Võ Đại Khôi và Tôi cũng tham gia vui chơi bóng chuyền với anh em, nhưng bao giờ
chúng tôi cũng bị buộc đứng trong các toán đối nghịch nhau. Riêng anh Luận thì không bao giờ
tham dự, không biết vì anh ấy không thích hoạt động các môn thể thao, hay vì quá bận rộn với
công việc, vừa làm Tham mưu trưởng của Cục Truyền Tin, vừa làm Tiểu đoàn trưởng Truyền
Tin Bộ Tổng Tham mưu, lại còn hoạt động trong đảng Cần Lao nữa.

         Từ ngày sát nhập Bộ Chỉ huy Viễn Thông và Sở Vật liệu Truyền Tin đổi thành Cục
Truyền Tin, thì huy hiệu Binh chủng cũng thay đổi thành CÂY KIẾM VÀ 3 VÒNG QUỶ ĐẠO
ĐIỆN TỬ, thay cho biểu tượng CON CHIM BỒ CÂU ĐEO BÓ ĐUỐC TRÊN LƯNG có từ thời
anh Nguyễn Khương làm Chỉ huy trưởng Binh chủng Truyền Tin. Nhờ tài ngoại giao của anh
Cục trưởng Võ Đại Khôi, Nha Công thự tạo tác Saigon cấp vật liệu để dân Truyền Tin tự xây cất
đài kỷ niệm Huy hiệu Binh chủng và 2 sân Bóng rổ và Bóng chuyển, làm cho vườn hoa nằm
giữa 2 dẫy nhà dành cho Cục Truyền Tin trong Bộ Tổng Tham mưu trở nên khoáng đạt nổi bật

                                                                                                                                                                   111
   106   107   108   109   110   111   112   113   114   115   116