Page 3 - thong bao
P. 3

Duyên Nợ Truyền Tin - Hồi Ký - Nguyễn Huy Hùng

           TRUYỀN TIN MỘT NHU CẦU THIẾT YẾU
                    CỦA CÁC LOÀI ĐỘNG VẬT.

         Khi Hoá Công (Ông Trời) tạo dựng lên những loài động vật trên trái đất, Ngài đã
dự liệu (programming) cho mỗi loài có một đặc tính riêng, và cơ thể tổng quát của mọi
loài giống nhau như một bộ máy tổng hợp tinh xảo, hoạt động liên tục không ngưng nghỉ,
từ lúc sinh ra cho đến lúc hết hạn kỳ của đời sống mới ngưng hoạt động. Câu truyện Tôi
sẽ trình bầy dưới đây được hạn chế trong phạm vi góc cạnh nhỏ, liên quan đến nhu cầu
thông tin liên lạc của con người mà thôi.

         Hầu như tất cả những loài động vật sống trên cạn là con người (nhân), chim
muông (cầm), súc vật (thú) đều có 5 giác quan là: Khứu giác, Thính giác, Thị giác, Vị
giác, và Xúc giác. Cả 5 giác quan này đều là phương tiện truyền tin thiết yếu, cần phải có
để các sinh vật liên lạc với nhau. Nhưng, các phương tiện bẩm sinh cơ hữu này, chỉ xử
dụng được hữu hiệu trong một phạm vi không gian giới hạn. Nếu hai sinh vật đứng cách
nhau xa quá tầm nhìn của mắt, thì chẳng nhìn thấy được các dấu hiệu do đối tác muốn
chuyển đến cho mình. Nếu đứng xa quá tầm khả năng thâu nhận những làn sóng rung
động của không khí đập vào màng nhĩ, thì cũng không nghe được những điều đối tác
muốn nói với mình. Đặc biệt là các dây phát âm (vocal cords) nơi cổ họng, cũng chỉ có
khả năng rung động phát ra âm thanh cao đến một mức độ tần số nào đó, và cũng chỉ có
thể lan truyền đến một tầm mức xa nào đó thôi.

         Các loài cầm và thú không được Hoá Công phú cho bộ óc thông minh biết phán
đoán, tìm tòi, sáng tạo để vươn lên, nên đành phải chịu đựng sự hạn chế này. Nhưng,
“CON NGƯỜI LINH HƠN VẠN VẬT” như các Cụ thường nói, đâu có chịu chấp nhận
sự hạn chế này, phải vận dụng trí thông minh để sáng tạo ra những phương tiện cần yếu
thoả mãn cho các nhu cầu của mình. Do đó, chúng ta thấy qua lịch sử các Thời đại phát
triển của loài người từ sơ khai cho đến nay, có rất nhiều loại phương tiện truyền tin khác
nhau, từ đơn giản đến tinh vi, đã được con người sáng tạo để giải quyết nhu cầu liên lạc
của mình trong mọi hoàn cảnh khác nhau.

         Thời sơ khai, khi con người biết tụ tập thành Bộ Lạc để hiệp lực đi săn mồi mà
sống, là lúc thực phẩm bắt đầu khan hiếm. Đây là thời điểm bắt đầu có chiến tranh giữa
các Bộ Lạc, để cướp của tư hữu của Bộ Lạc khác và chiếm cứ khu vực sung túc con mồi,
cần thiết cho nhu cầu của Bộ Lạc. Do đó, các Bộ Lạc phải tổ chức các toán chiến sĩ khỏe
mạnh để sẵn sàng chiến đấu bảo vệ Bộ Lạc, cũng như cắt cử người canh gác thường
xuyên tại các tuyến tiền đồn thật xa chung quanh khu vực cư trú của Bộ Lạc, để báo động
khi có dấu hiệu địch đang tới. Thoạt đầu, người ta dùng Liên Lạc Viên chạy đi báo (sau
này trong các thời Vua Chúa tại Việt Nam vẫn còn dùng gọi là Hoả Bài Quân).
Nhưng, Liên Lạc Viên thường bị địch quân chặn đường bắt hoặc có thể gặp tai nạn dọc
đường, nên các tin không đến nơi hoặc bị chậm trễ. Do đó, nhu cầu cần có các phương
tiện truyền tin thay thế con người chạy bộ, nên người ta mới phải cố gắng moi óc nghĩ ra
cách dùng một loại dụng cụ có khả năng tạo ra tiếng vang thật xa để thay thế cho Liên
Lạc Viên. Đó là, dùng một thanh gỗ cứng đập vào một khúc gỗ rỗng ruột để tạo ra tiếng
động, mà truyền tín hiệu từ tiền đồn đến các trạm trung gian, và các trạm trung gian tiếp
theo nhau truyền về đến hậu cứ chính của Bộ Lạc.

         Đến thời con người biết dùng lửa để nướng chín đồ ăn, thì lại nghĩ ra cách đốt các
đống cành lá tạo ra các bụm khói để báo tin cho nhau. Hiện nay tại Hoa Kỳ, nếu ai có dịp
đi thăm các trung tâm di tích lịch sử của người Mọi Da Đỏ, thì sẽ được thấy họ biểu diễn

                                                                                                                                                                3
   1   2   3   4   5   6   7   8