Page 59 - thong bao
P. 59

Duyên Nợ Truyền Tin - Hồi Ký - Nguyễn Huy Hùng

sang sân bên kia đường vẫn thấy Kỳ đài Huy hiệu Binh chủng Truyền Tin (Thanh gươm
có 3 vòng điện tử xoay quanh, do anh Thiếu úy Tước đôn đốc việc xây dựng vào năm
1961, thời Anh Khôi làm Chỉ huy trưởng Viễn Thông, anh Luận Tham mưu trưởng và Tôi
Chỉ huy phó Viễn Thông) và 2 sân bong rổ và bong chuyền rất đẹp vẫn còn trơ trơ ra đó.
Làm Tôi nhớ lại, những buổi chiều trước Cách mạng 1-11-1963 lật đổ Tổng thống Diệm,
anh em sĩ quan Bộ Chỉ huy Viễn Thông và Sở Vật liệu TT, rủ nhau chia thành 2 nhóm
đánh Volley đến nhá nhem tối không còn thấy đường mới ngưng. Và đêm đêm vào hồi
đầu năm 1963, trong suốt thời gian cấm trại 100%, Trung tá Khổng văn Tuyển (Cục
trưởng) cùng Tôi (Cục Phó) sang chơi Domino với anh em trong Khối Vật liệu gồm có
Vũ Xuân Hoài, Đỗ Linh Quang,… ngay tại căn phòng Tôi đang ngồi. (Hồi đó, Anh
Tuyển đang làm Chánh sự vụ Sở Viễn Thông Bộ Nội Vụ, được đưa về thay anh Võ Đại
Khôi bị đưa ra khỏi Ngành Truyền Tin, vì anh Khôi tin dùng Trung úy Thông (bị An ninh
quân đội phát giác là Việt Cộng nằm vùng) trong số nhân viên nhóm nghiên cứu sát nhập
Sở Vật liệu và Bộ Chỉ huy Viễn Thông Bộ TTM thành Cục TT, thành lập các Phòng 6 tại
Bộ TTM và các Quân khu thay cho các Bộ Chỉ huy Viễn Thông, đang do anh Nguyễn Tài
Lâm được anh Khôi đem về giao cho trách nhiệm làm trưởng nhóm.)

         Quả thật là oái oăm, cái DUYÊN NỢ TRUYỀN TIN nó cứ lẽo đẽo theo Tôi hoài
không chịu dứt. Nãy giờ dông dài hơi xa quá hoá lạc đề, vậy xin quay trở lại câu truyện
du hành đi Nha Trang đang bỏ dở nửa chừng.

         Đoàn xe tiếp tục chạy qua một vùng đất cao bên hông phi trường Phan Thiết, rồi
đổ xuống thung lũng có thành phố nhà san sát bên nhau, đường xá chật hẹp, nằm giữa 2
nhánh sông (Tôi không biết tên) phát nguồn từ cuối dẫy Trường Sơn chẩy ra Biển Đông.
Không cần nhìn bảng hiệu, người ta cũng nhận ra ngay là thành phố Phan Thiết, nhờ mùi
không khí khăm khẳm của nước mắm, toả ra từ những xưởng sản xuất nước mắm cổ lỗ
thiếu hệ thống thanh lọc tân tiến bảo vệ môi sinh.

         Mùi vị toả ra trong không khí thì gây ngột ngạt khó chịu cho khiếu giác như vậy,
nhưng nước mắm lại là món gia vị đem lại chất bổ dưỡng cao, và làm tăng hương vị đậm
đà cho các món ăn hàng ngày của dân tộc Việt Nam. Mùi của nước mắm tiết ra cũng
khăm khẳm, y như mùi của loại phó mát rất qúy và đắt tiền của Pháp “Camember”, Tôi
đã có dịp được thưởng thức nhiều lần trong thời gian du học tại Trường Truyền Tin
Montargis bên Pháp.

         Trong các loại nước mắm, chúng ta được biết có loại thượng hảo hạng là “nước
mắm Nhĩ”, mùi vị dịu ngọt chớ không hắc khẳn mặn chát, giá cả bán cũng rất đắt so với
các loại thường. Nhưng “nước mắm Nhĩ” thứ cốt thiệt rất quý, dân nhà nghề chài lưới
thường dành để dùng trong những chuyến ra khơi. Họ uống một ly nhỏ để hâm nóng cơ
thể, chống lạnh cóng lúc hoạt động buông kéo lưới ngoài khơi. Thành ra loại “nước mắm
Nhĩ” mà chúng ta mua được ngoài chợ là loại “nước Nhĩ nhì” hoặc “Nhĩ pha trộn”, chớ
không phải thứ “Nhĩ thiệt cốt nhất”, thế mà ăn vẫn ngon hơn các loại thường rõ ràng như
“một trời một vực”. Theo chỗ Tôi biết thì Việt Nam có 3 nơi sản xuất nước mắm nhiều
và nổi tiếng. Miền Trung có Phan Thiết, miền Nam có đảo Phú Quốc thuộc tỉnh Rạch
Giá, và miền Bắc là vùng Cát Hải thuộc tỉnh Quảng Yên.

                                                                                                                                                              59
   54   55   56   57   58   59   60   61   62   63   64