Page 61 - thong bao
P. 61

Duyên Nợ Truyền Tin - Hồi Ký - Nguyễn Huy Hùng

Cách mạng Quốc gia” của đơn vị điều khiển mọi người công khai đóng góp ý kiến nhận
xét về các hoạt động của đơn vị, đặc biệt nêu ra những điểm sơ xuất và thiếu Dân chủ để
các cấp chỉ huy tùy trách nhiệm phải trình bầy giải quyết. Xen kẽ cuộc “phê bình và giải
quyết” là những mục trình diễn văn nghệ ca, kịch… Sau 2 tiếng đồng hồ sinh hoạt, đống
lửa bắt đầu tàn thì bế mạc.

         Đêm Lửa Trại có hình thức y hệt sinh hoạt của Hướng đạo sinh tổ chức cuối tuần
bên thiên nhiên. Thuở niên thiếu, Tôi đã từng tham gia hoạt động trong các Đoàn Hướng
Đạo Sinh Đông Dương thời Pháp thuộc, nên không bị bất ngờ hay lạ lùng gì. Còn đối với
các bạn khác từ Saigon ra chưa từng tham gia các sinh hoạt Hướng đạo hay Thanh niên
ngoài trời, thì hẳn thấy là lạ, vui vui, thích thú. Nhưng, sau giờ tàn Lửa Trại ra về, đêm
nằm ngủ chắc chắn sẽ phải suy tư hoang mang lo âu không ít. Có lẽ hồi ở trong “chiến
khu của Thiếu tá Thái Quang Hoàng” thường tổ chức sinh hoạt chính trị như vậy, nên
anh Khương và mấy anh em thuộc Đại đội 7 đi theo thấy hay, bắt chước đem về áp dụng
trong “sinh hoạt chính trị” của đơn vị. Cũng có thể lối sinh hoạt chính trị này là kiểu
mẫu do Phong trào chỉ thị phải thực hiện như vậy tại đơn vị.

         Riêng cá nhân Tôi, sau khi tham dự buổi “Lửa trại sinh hoạt chính trị” này, cảm
thấy không có thiện ý nhưng không dám nói ra. Vì Phong trào dùng hình thức lửa trại
(giải trí xây dựng tình đồng đội có vẻ thân thiết này) để thực hiện việc “phê bình đòi
biết mọi truyện trong đơn vị, và buộc cấp chỉ huy phải sửa đổi lề lối làm việc”, y như
các Đảng ủy Cộng sản đối với các cấp trong đơn vị Bộ đội của họ. Trong ngày thì các cấp
chỉ huy tùy theo chức vị ra lệnh đôn đốc thuộc cấp hoàn thành nhiệm vụ của đơn vị. Tối
đến đơn vị sinh hoạt chính trị, một Binh sĩ, một Hạ sĩ quan, hay một Sĩ quan cấp nhỏ nào
đó, làm “Chủ tịch Phong trào” ngồi điều khiển cuộc “phê bình đàn hạch” các cấp chỉ
huy, về những lệnh hay hành động mà Phong trào cho là không hợp lý, thiếu Dân chủ,
chưa Cách mạng… Nhất là trong buổi sinh hoạt này, anh em trong đơn vị lại không xưng
hô với nhau bằng cấp bậc, mà gọi nhau là “Đồng chí với Họ Tên người được đề cập
tới”. Chẳng lẽ, Đại đội trưởng bị phê bình, lúc trả lời lại nói: “Thưa Hạ sĩ X, Chủ
tịch…” thì nó khôi hài quá, nên mọi người đành thoả thuận là trong những giờ công vụ
thì “Thưa Đại úy!”, nhưng trong buổi sinh hoạt chính trị thì chỉ nên gọi đơn giản “Thưa
đồng chí X, đồng chí Y...” cho nó thuận tai và vui vẻ cả làng. Cách mạng là bình đẳng
mà!!! Chắc hẳn rằng, cái loại “sinh hoạt chính trị phê bình xây dựng công khai” mới
mẻ này là phương tiện gây áp lực làm nản lòng những người Chỉ huy nào mà “cấp lãnh
đạo cao của Phong trào” thấy cần phải thay thế, vì nghi vấn thân Pháp Thực dân, thuộc
phe nhóm cũ của Cựu Hoàng Bảo Đại, hoặc ngang bướng không chịu luồn lách uốn mình
theo thời đại, khiến cho họ chịu đựng không nổi phải tìm cách xin rút lui, nhường chỗ
cho những người của “Phong trào” lên thay thế. “Mỗi cái tóc là một cái tội”, nếu ai
không thông minh hiểu ra được để mà từ nhiệm cứ cố gắng bám trụ, thì trước sau gì cũng
sẽ bị hạ bệ bằng nhiều hình thức, nặng nhẹ khác nhau khó mà lường trước được.

         Từ khi “Phong trào Cách mạng Quốc gia” bắt đầu nở rộ trong toàn Quân đội,
biết bao cảnh các cấp chỉ huy đơn vị có khả năng chuyên môn giỏi, có tinh thần phục vụ
hăng say, có kỷ luật tư cách ngay thẳng, bị thay đổi bằng những người kém khả năng
chuyên môn và thiếu tài lãnh đạo chỉ huy, nhưng có được đặc tính khả năng duy nhất là,

                                                                                                                                                              61
   56   57   58   59   60   61   62   63   64   65   66