Page 88 - thong bao
P. 88

Duyên Nợ Truyền Tin - Hồi Ký - Nguyễn Huy Hùng

grape fruit, nghĩ rằng là nho nên gọi grape fruit. Đến lúc người hầu bàn mang ra một đĩa đựng
trái chấp (giống như bưởi) cắt đôi, với chiếc muổng để múc ăn, mới biết là mình đoán nhầm.
Chua ôi là chua, lỡ kêu rồi đành phải rắc muối lên múc ăn hết cho đỡ tiếc 1 Đô La chớ phải ít
đâu!

         Lên máy bay rời Honolulu, sau nhiều giờ bay chúng tôi đáp xuống phi trường quốc tế
San Francisco vào một buổi chiều thứ Sáu. Có nhân viên tiếp vận Quân đội Hoa Kỳ đợi đón đưa
chúng tôi về trung tâm chuyển vận trong khu Presidio, đóng tiền phòng nghỉ 3 ngày tại BOQ
dành cho sĩ quan, đợi làm thủ tục giấy tờ đi tiếp qua Fort Mounmouth, New Jersey bằng phương
tiện xe hoả.

         Sáng hôm sau là ngày Thứ Bẩy, chúng tôi sang Câu lạc bộ (Day room) hỏi thăm đường ra
phố chơi, thì may sao gặp ngay anh Trung Úy Võ Xum, trước cùng làm việc tại Bộ Chỉ huy Viễn
Thông với Tôi trong những năm đầu Thập niên 1950, sau được thuyên chuyển qua Truyền Tin
tại Bộ Tư lệnh Hải quân, nay đang học về Truyền Tin tại Căn Cứ Hải quân bên Treasure Island,
tìm đến thăm mừng chúng tôi mới đến. Anh ấy có xe riêng to rộng đủ chỗ cho 4 hành khách, nên
rủ các anh Hoài, Mai, Hổ và Tôi xuống phố Tầu (China town) ăn mì rồi sang thăm Căn Cứ Hải
quân nơi anh ấy đang học.

         San Francisco là một thành phố xây trên đồi núi, nên các đường phố dốc gần như thẳng
đứng, khi đậu xe phải bẻ quặt 2 bánh trước móc vào vỉa xi măng bên lề đường để giữ cho xe
không bị trôi tuột xuống dốc. Đường phố khu China town cũng hẹp, nhà san sát y như ở Chợ
Lớn Saigon vậy, chỉ khác là có nhiều tầng cao, và tầng hầm thường là những tiệm ăn bình dân,
giá bán rẻ hơn những nhà hàng ăn trên mặt đường. Tô mì to gấp đôi tô phở xe lửa tại Saigon, vừa
nhiều mì nhiều thịt đủ thay cho bữa cơm người ăn khoẻ, giá 75 xu. Nếu 5 người gọi món ăn
chung cho bữa cơm, gồm canh rau nấu thịt, rau xào thịt, cá hấp hoặc gà vịt quay làm món mặn,
và đồ tráng miệng trái cây tươi, cộng thêm tiền “típ” cho hầu bàn, chia ra mỗi người chỉ phải góp
khoảng 1 Đô la 50 xu đến 2 Đô La là nhiều. Nếu cũng gọi món ăn cơm chung như vậy trong các
nhà hàng trên mặt đường, ít nhất mỗi người cũng phải tốn 5 Đô La.

         Sau khi ăn sáng, anh Xum chở chúng tôi qua cầu treo Bay Bridge dài cả chục dặm, băng
ngang vịnh San Francisco nối liền San Francisco và Oakland. Cầu treo cao có hai tầng cho xe
qua lại 2 chiều riêng biệt, bề ngang mặt cầu có vạch sơn trắng phân ra nhiều đường xe chạy song
song. Cầu được bắc ngang qua Treasure Island (nằm ở giữa vịnh) nên chúng tôi chỉ phải chạy
hơn nửa chiều dài cầu thì có đường rẽ dẫn xuống đảo. Ở khúc này có chỗ cho xe đậu lại ngắm
cảnh, nên chúng tôi xuống xe nhìn quang cảnh vịnh và các thành phố dọc dài 2 bên bờ vịnh.
Nhất là nhìn về hướng cửa biển, có chiếc cầu treo khác chỉ dài khoảng hơn 2 miles gọi là Golden
Gate Bridge, dưới ánh sáng trong của mặt trời đang lên ngang vai, cảnh vịnh bao quát với những
chiếc tầu và thuyền buồm mầu sắc sặc sỡ nhẹ nhàng lướt sóng, đẹp như một bức tranh hấp dẫn
vô cùng.

         Vào buồi chiều trước khi vào tiệm ăn cơm tối, chúng tôi tản bộ dọc Columbus Avenue,
đến góc đường Broadway gặp một người da trắng trông có vẻ hung hăng giận dữ chặn chúng tôi
và nói một thôi những gì không ai hiểu anh ta muốn nói gì, chỉ nghe được tiếng Pearl Harbor.
Mọi người đang lúng túng chưa biết xử trí ra sao, thì may sao anh Xum chờ tới đối đáp với anh
kia. Sau vài câu trao đổi anh ta bỏ đi. Lúc đó anh Xum mới giải thích cho chúng tôi biết rằng anh
kia ngỡ chúng tôi là người Nhật, nên muốn nhắc chuyện quân Nhật đánh Pearl Harbor ra gây sự.
Anh Xum đã giải thích cho anh ấy biết chúng tôi là người Việt Nam từ Đông Dương qua, không
phải người Nhật nên anh ta xin lỗi bỏ đi. Nếu không có anh Xum, thì chẳng biết truyện gì đã có
thể xẩy ra vì ngôn ngữ bất đồng không hiểu nhau.

                                                                                                                                                                     88
   83   84   85   86   87   88   89   90   91   92   93