Page 12 - Buon oi chao mi
P. 12

đ~ thình lình tạo nên gương mặt méo mó, giọng nói thảng thốt và vẻ mặt đau khổ ấy? Tôi
ngồi trên chiếc ghế dài và nhắm mắt. Tôi cố nhớ những nét mặt kia của Anne: đôi khi lạnh
nhạt, đôi khi tình cảm -- những tâm trạng mỉa mai, quyền lực. Tôi cảm thấy vừa xúc động
vừa khó chịu vì đ~ kh|m ph| ra nhược điểm của cô. Có phải cô đang si tình cha tôi? Có thể
nào cô lại đem lòng yêu cha tôi cho được?

Ông ấy hoàn toàn không phải là mẩu người m{ cô ưa chuộng. Ông yếu đuối, phù phiếm và
một đôi khi không thể tin cậy. Nhưng có lẽ đó chỉ là sự mệt nhọc sau chuyến đi -- hoặc là nỗi
bất bình về mặt đạo đức. Tôi mất cả tiếng đồng hồ để suy đo|n.

Đến năm giờ cha tôi và Elsa về tới. Tôi thấy ông bước xuống xe. Một lần nữa tôi tự hỏi có lẽ
nào Anne phải lòng cha tôi. Ông bước nhanh đến bên tôi, đầu hơi ng~ ra sau. Ông đang mỉm
cười. Dĩ nhiên rồi, Anne có thể yêu ông lắm chứ, cũng như bất cứ người n{o cũng đều có thể
yêu ông.

"Không thấy Anne ở đó," ông nói với tôi. "Cha mong là cô ấy không rơi khỏi xe lửa?"

"Cô ấy đang nghĩ trên phòng," tôi nói. "Cô ấy l|i xe đến đ}y."

"Không à? Tuyệt! Vậy con đem bó hoa lên cho cô ấy nhé?"

"Anh mua hoa cho em đấy à? " Giọng của Anne vang lên. "Anh thật đ|ng yêu!"

Cô bước xuống cầu thang đến gần ông, tươi m|t, mỉm cười, trong chiếc áo không một vết
nhầu bởi đường xa. Tôi nhớ cô chỉ xuất hiện khi nghe tiếng xe; nếu muốn trò chuyện với tôi,
cô đ~ có thể xuống nhà sớm hơn -- dù chỉ để hỏi thăm kết quả thi cử của tôi, tiện thể xin nói,
kỳ thi m{ tôi đ~ trượt. Ý tưởng sau cùng này an ủi tôi.

Cha tôi bước vội đến và hôn tay Anne

"Anh đứng ở sân ga suốt mười lăm phút, cầm bó hoa này và thấy ngốc dễ sợ. Cảm ơn trời
em đ~ ở đ}y. Em biết Elsa Mackenbourg chưa?"

Tôi nhìn sang chỗ khác.
   7   8   9   10   11   12   13   14   15   16   17