Page 21 - Buon oi chao mi
P. 21

BỐN

Anne rất tử tế với Elsa trong những ng{y sau đó. Mặc cho những nhận xét ngô nghê điểm
xuyết lời nói của Elsa, Anne không bao giờ thốt lên những câu sắc sảo mà cô vốn sở trường,
và hẳn là chúng sẽ khiến Elsa thêm lố bịch. Tôi ngạc nhiên, và bắt đầu ngưỡng mộ sức chịu
đựng và sự rộng lượng của Anne tuy không hiểu cô đ~ th}m trầm sâu sắc đến dường nào.
Cha tôi sẽ sớm chán ghét các chiến thuật |c độc, và vào lúc ấy ông biết ơn Anne nhiều đến
nỗi không ngừng tìm đủ cách làm cô vui lòng. Ông dùng sự biết ơn như một phương tiện để
lôi cuốn cô, có thể nói như vậy, vào vòng quyến thuộc; ông thường đề xuất rằng tôi là một
phần trách nhiệm của Anne, v{ nói chung, đối xử với cô như thể cô là bà mẹ thứ nhì của tôi.
Nhưng tôi để ý thấy mỗi cái nhìn và cử chỉ của ông đều biểu lộ nỗi thèm khát âm thầm của
ông với cô, người m{ ông chưa chiếm được và hằng ao ước. Tôi cũng nhận thấy một tia sáng
tương tự lấp lánh trong mắt Cyril, và tôi phân vân không biết nên khuyến khích anh hay nên
bỏ chạy. Trên phương diện này, hẳn tôi dễ bị lung lạc hơn Anne, vì th|i độ của cô với cha tôi
cho thấy một sự thân thiện chừng mực, một sự điềm tĩnh đến mức làm tôi yên tâm. Tôi bắt
đầu tin rằng tôi đ~ nghĩ sai về cô ở ng{y đầu tiên. Tôi không biết sự thẳng thắn rất lôi cuốn
của cô chính là thứ làm cha tôi thích. Và sự im lặng của cô, rõ ràng quá tự nhiên, quá tế nhị,
là một tương phản rõ rệt với lời nói huyên thiên của Elsa, như ng{y với đêm. Elsa đ|ng
thương! chị ấy chẳng nghi ngờ gì cả, và, mặc dù đau đớn vì phỏng nắng, vẫn ba hoa và nồng
nhiệt qu| độ.

Một ngày nọ, tuy nhiên, có lẽ chị bắt gặp cái nhìn của cha tôi gửi đến Anne và tự rút ra kết
luận. Trước bửa ăn trưa tôi thấy chị nói thầm vào tai ông. Trong một tho|ng, ông dường
như khó chịu, nhưng rồi gật đầu và mỉm cười. Sau chầu c{ phê, Elsa bước ra cửa, xoay
người, và tạo một d|ng đứng uể oải lả lơi, như diễn viên màn bạc. Trong giọng nói của chị
có mười năm t|n tỉnh kiểu Pháp.

"Có theo em không, Raymond?"

Cha tôi đứng lên, đỏ hồng mặt, vừa theo sau Elsa vừa lẩm bẩm về lợi ích của việc bỏ giấc
ngủ ngày. Anne ngồi im. Điếu thuốc âm ỉ cháy giữa hai ngón tay. Tôi cảm thấy cần phải đẩy
đưa một câu:
   16   17   18   19   20   21   22   23   24   25   26