Page 27 - Buon oi chao mi
P. 27

Ông ngừng nhảy, lịch thiệp chào Elsa. Chị đang bước từng bước xuống thang trong chiếc áo
xanh lục, với nụ cười mẫu mực trên gương mặt, nụ cười casino của chị. Chị đ~ cố sức tô
điểm cho mái tóc khét nắng v{ l{n da bong tróc, nhưng kết quả chỉ đ|ng khuyến khích hơn
là hoàn mỹ. May mà chị không biết điều ấy.

"Chúng ta đi chứ?"

"Anne chưa xuống," tôi đ|p.

"Con lên lầu xem cô ấy xong chưa. Chắc phải tới khuya chúng ta mới đến Cannes."

Tôi chạy lên, c|i v|y d{i vướng víu nơi ch}n, v{ gõ cửa phòng Anne. Cô nói vọng ra bảo tôi
v{o, nhưng tôi ngừng ở cửa. Cô mặc một chiếc áo xám, một màu xám rất đặc biệt, gần như
trắng, khi |nh đèn chiếu v{o, trông như mặt biển lúc bình minh. Với tôi cô là hiện thân của
sự quyến rũ chín muồi. "Ô, Anne, cái áo thật lộng lẫy làm sao!" tôi nói.

Cô mỉm cười với tấm gương như ta mỉm cười với một người m{ ta đang từ biệt.

"M{u x|m n{y được nhiều người cho l{ đẹp," cô nói.

"Cô chính l{ người được nhiều người cho l{ đẹp!" tôi khen.

Cô véo tai tôi. Đôi mắt xanh thẫm sáng lên với nụ cười.

"Cháu là một cô bé đ|ng yêu dù đôi khi ch|u có thể l{m người ta phải bực mình."

Cô dẫn đầu và không liếc một lần qua cái áo của tôi. Trong một chừng mực n{o đó, tôi thấy
nhẹ nhõm nhưng nói chung, tôi chết lịm trong hồn. Tôi theo cô xuống lầu và tôi thấy cha tôi
tiến lại chào cô. Ông dừng ở đầu cầu thang, một ch}n đặt trên bậc thứ nhất, ngước mặt lên.
Elsa đang nhìn. Tôi nhớ rất rõ cảnh tượng ấy. Trước nhất, trước mặt tôi, cái gáy vàng óng và
bờ vai tuyệt hảo của Anne, xuống thấp một chút nữa l{ gương mặt say mê và bàn tay cha tôi
đưa ra, v{, xa hơn nữa làm nền, hình bóng của Elsa.
   22   23   24   25   26   27   28   29   30   31   32