Page 30 - Buon oi chao mi
P. 30

"Con sẽ bảo Elsa rằng cha đ~ tìm được một người kh|c để ngủ, và chị ấy có thể gọi cha sau.
Đúng chưa?"

Tiếng kêu của cha tôi và cái tát của Anne xảy ra cùng một lúc. Tôi vội v{ng rút đầu ra khỏi
xe. Cô l{m tôi đau điếng.

"Xin lỗi lập tức!" cha tôi nói.

Tôi đứng trơ ra v{ lặng im với những ý nghĩ quay cuồng như cơn lốc trong đầu. Những câu
trả treo thường đến với tôi quá muộn.

"Lại đ}y!" Anne nói.

Cô không có vẻ giận dữ, nên tôi lại gần. Cô đặt tay lên má tôi và nói chậm và nhẹ nh{ng như
thể tôi đần lắm vậy.

"Đừng hỗn như thế. Cô rất tiếc về Elsa, nhưng ch|u đủ khôn khéo để lo cho cô ấy. Ngày mai
chúng ta sẽ nói chuyện với nhau cặn kẽ. Cô có l{m ch|u đau lắm không?"

"Không đ}u," tôi lịch sự đ|p. Sự dịu dàng của cô sau cơn giận dữ bất thường của tôi khiến
tôi muốn khóc òa. Tôi nhìn họ l|i đi, lòng ỉu xìu như một quả bóng xì hơi. Niềm an ủi duy
nhất l{ ý tưởng về sự khéo léo m{ cô đ~ ghi nhận nơi tôi.

Tôi lê bước trở lại casino, nơi tôi tìm thấy Elsa với ông Nam Mỹ dính chặt trên tay.

"Anne không được khỏe," tôi nói một cách tự nhiên. "Papa phải đưa cô ấy về nhà. Chúng ta
uống thêm một ly nữa nhé?"

Chị nhìn tôi và không trả lời. Tôi cố tìm một câu giải thích thỏa đ|ng hơn.

"Cô ấy ốm nặng lắm," tôi nói. "Kinh quá, áo của cô ấy cũng dính dơ." Chi tiết này khiến câu
   25   26   27   28   29   30   31   32   33   34   35