Page 45 - Buon oi chao mi
P. 45

HAI

Hai ngày trôi qua. Tôi quanh quẩn mệt nhoài với ám ảnh là Anne sẽ phá hỏng cuộc đời
chúng tôi. Tôi không tìm cách gặp Cyril. Anh có thể an ủi v{ l{m tôi vui thú hơn, nhưng đó
không phải l{ điều tôi muốn. Tôi lại có một cảm gi|c h{i lòng n{o đó trong việc đặt ra những
câu hỏi không lời giải, nhắc nhở những ng{y th|ng cũ, v{ lo sợ những ngày sẽ đến. Trời thật
nóng. Tôi khép các cửa chớp để phòng tối lờ mờ, nhưng dù vậy không khí vẫn nặng và ẩm.
Tôi nằm đờ nhìn lên trần, chỉ lăn trở qua chỗ m|t hơn trên tấm trải giường. Tôi không ngủ
được. Tôi thường xuyên mở máy hát ở cuối giường. Tôi chọn những dĩa h|t nhịp chậm rả
rời, không l{n điệu du dương. Tôi đốt thuốc lá liên miên và cảm thấy mình đồi bại, điều này
càng khiến cho tôi kho|i tr|. Nhưng tôi không bị lừa dối bởi trò chơi giả vờ này: tôi vẫn
buồn và hoang mang.

Một buổi chiều chị người làm gõ cửa phòng và nói một cách bí mật: "Có ai đó dưới nhà." Tôi
nghĩ ngay đến Cyril và xuống lầu. Không phải Cyril, mà là Elsa. Chị chào tôi nồng nhiệt. Nhìn
chị, tôi ngạc nhiên trước nhan sắc mới của chị. Cuối cùng chị cũng có một làn da nâu mịn
màng, và chị trang điểm tỉ mỉ và rạng ngời tươi trẻ.

"Chị đến lấy va-li," chị giải thích. "Juan có mua mấy c|i |o đầm cho chị, nhưng không đủ, và
chị cần những vật dụng của chị."

Trong một thoáng tôi tự hỏi Juan l{ ai, nhưng tôi không tra vấn. Tôi hài lòng vì Elsa trở lại.
Chị đem đến vầng hào quang của một cô gái bao, của các quầy rượu, của những đêm vui,
nhắc tôi những ngày hạnh phúc. Tôi nói với chị là tôi vui lắm được gặp lại chị, và chị quả
quyết rằng chúng tôi luôn luôn tương đắc vì chúng tôi có cùng sở thích. Tôi cố nén một cái
rùng mình nhẹ v{ đề nghị lên phòng để tránh gặp Anne và cha tôi. Khi tôi nhắc đến cha tôi,
đầu Elsa giật khẽ và tôi tự hỏi chị còn yêu cha tôi nữa không, mặc dù Juan và các chiếc áo.
Tôi cũng nghĩ rằng ba tuần trước tôi đ~ không thể nhận ra cái nguẩy đầu ấy của chị.

Trên phòng, tôi lắng nghe chị sôi nổi mô tả cuộc sống xa hoa, phù phiếm của chị ở những
địa chỉ sang trọng vùng Riviera. C|c ý nghĩ rối bời hình thành trong óc tôi, một phần bởi bề
ngo{i tươi tốt hơn của chị. Cuối cùng chị ngừng nói, có lẽ vì tôi nín thinh. Chị đi mấy bước,
v{ không quay đầu lại, bất thần hỏi, "Raymond có hạnh phúc không?" Trong phút chốc tôi
lập tức hiểu rằng tôi cần nói với chị.
   40   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50