Page 57 - Buon oi chao mi
P. 57

"Nếu không có Anne, không hẳn là không thể tr|nh được!" Ông giận dữ nói. "Con đừng nghĩ
răng cha có thể để mặc cho thằng nh~i ranh cướp trên tay ngưòi tình của cha, trừ phi cha
muốn."

"Có Anne hay không cũng thế thôi, tuổi tác mới l{ điều đ|ng kể." tôi nghiêm trang nói.

Ông nhún vai. Trên đường về tôi nhận thấy ông tư lự. Có lẽ ông nghĩ rằng Cyril v{ Elsa đều
trẻ trung, v{ khi cưới một người đ{n b{ trạc tuổi mình, ông không thuộc về nhóm trai tráng
nữa. Tôi có một cảm giác thắng lợi ngắn ngủi, nhưng khi nhìn c|c nếp nhăn li ti ở đuôi mắt
v{ đường nhăn mờ nhạt quanh miệng Anne, tôi lại cảm thấy tội lỗi. Thật dễ dàng làm theo ý
thích xốc nỗi của mình rồi hối hận sau đó.

Một tuần trôi qua. Cyril và Elsa, không có một ý niệm nào về diễn tiến của tình hình, hẳn
phải trông đợi tôi mỗi ngày. Tôi ngại không dám gặp họ, vì tôi sợ tôi sẽ yếu lòng gây thêm
một trò tai quái khác. Mỗi chiều, tôi lên phòng riêng, giả vờ học b{i, nhưng thực sự chẳng
làm gì cả. Tôi tìm thấy một quyển dạy Yoga, và dành hết thì giờ thực tập mọi tư thế. Tôi
không d|m cười to sợ Anne nghe thấy. Tôi nói với cô rằng tôi chăm học lắm. Tôi l{m như vì
thất tình mà tôi cố gắng giật một mảnh bằng để đền bù. Tôi hy vọng cô đ|nh gi| tôi cao hơn,
v{ tôi còn đi xa thêm nữa, nhắc lại Kant ở b{n ăn, trước sự ngỡ ngàng của cha tôi.

Một buổi chiều nọ, quấn mình trong khăn bông cho giống người Ấn, tôi đang xếp bằng tròn
miệt mài ngắm mình trong gương, hy vọng đạt được một trạng thái nhập định kiểu Yoga thì
có tiếng gõ cửa. Tôi nghĩ đó l{ chị người làm, và bảo chị ấy cứ vào.

Hóa ra là Anne. Trong một thoáng cô vẫn cúi mặt nhìn xuống lối đi, rồi cô mỉm cười.

"Ch|u đang l{m trò gì thế?"

"Yoga," tôi trả lời, "nhưng đó không phải là một trò chơi. Đó l{ một triết lý Ấn Độ."

Cô bước lại bàn và cầm quyển sách của tôi lên. Tôi bắt đầu lo lắng. Sách mở ra ở trang một
trăm v{ những trang trước chằng chịt các ghi chú của tôi, như "khó hiểu quá" hay "làm
mình kiệt sức."
   52   53   54   55   56   57   58   59   60   61   62