Page 76 - Buon oi chao mi
P. 76

"Cháu có biết những người như Webb rồi sẽ ra sao không?" cô nói.

Tôi nghĩ thầm, "Và những người như cha cháu."

"Lọt dưới sông," tôi cợt nhã nói.

"Rồi sẽ có lúc họ không còn quyến rũ hay bảnh bao. Họ không thể uống rượu nữa, nhưng
họ vẫn thèm muốn đ{n b{. Đến khi ấy để thoát khỏi cô độc, họ phải chi trả một món tiền lớn
và hạ tiêu chuẩn của họ xuống. Lúc ấy họ sẽ l{ đề t{i đ{m tiếu của thế gian. Họ sẽ trở nên ủy
mị và hay bẩn gắt. Cô đ~ gặp nhiều người như thế."

"Tội nghiệp ông Webb!" tôi đ|p.

Tôi xúc động. Như vậy, đó l{ số phận của cha tôi trong tương lai? Hay ít ra, cũng l{ số phận
mà Anne mong cứu vãn.

"Cháu không bao giờ nghĩ đến chuyện ấy, phải không?" Anne nói, với một nụ cười thương
xót. "Ch|u không nghĩ ngợi mấy tới tương lai, phải không? Nhưng m{ thôi, đó l{ đặc quyền
của tuổi trẻ."

"Xin đừng ném tuổi trẻ của cháu vào mặt ch|u như thế! Ch|u chưa bao giờ dùng nó làm cớ
để bào chữa hay lấy ưu thế. Ch|u chưa hề gán ghép tính cách quan trọng cho nó."

"Thế ch|u nghĩ chuyện gì mới quan trong? Sự bình an cho tâm trí của cháu? Hay là tự do
của cháu?"

Tôi khiếp sợ những cuộc đối thoại như thế, nhất là với Anne.

"Cháu chẳng nghĩ gì cả," tôi trả lời. "Cô biết rõ là hiếm khi nào cháu lại suy nghĩ."

"Hai cha con cháu thỉnh thoảng làm cô bực hết sức. Ch|u không nghĩ về tuổi trẻ. Cháu
   71   72   73   74   75   76   77   78   79   80   81