Page 83 - Buon oi chao mi
P. 83
"Nhưng, Cécile, chẳng phải mục Ä‘Ãch cá»§a chúng ta là giải thoát cha em khá»i nanh vuốt cá»§a
con mụ ấy?"
Tôi chạy trốn. Cứ để cha tôi là m theo ý của ông, và Anne sẽ phải ứng phó theo cách tốt nhất
mà cô có thể. Dù sao, tôi Ä‘ang trên đưá»ng tìm gặp Cyril. Dưá»ng như tình yêu l{ phương
thuốc duy nhất cho chứng bệnh lo âu dai dẳng.
Cyril ôm tôi và o lòng. Không nói má»™t lá»i anh dẫn tôi Ä‘i. Bên anh tất cả má»i việc trở nên dá»…
dà ng, thu nạp năng lượng và lạc thú. Sau đó, nằm duỗi tay chân cạnh cơ thể rám nắng của
anh, mình ướt đẫm mồ hôi tôi có cảm tưởng như t}m tình bị cạn kiệt, linh hồn tôi tan tác lạc
loà i, và tôi nói vá»›i anh là tôi ghét tôi. Tôi mỉm cưá»i khi nói vì, mặc dù tôi ngụ ý là váºy, nhưng
không có chút Ä‘au đớn nà o, chỉ có cảm giác nhẫn nhịn dá»… chịu. Anh không tin là tôi nói tháºt.
"Không sao. Anh yêu em nhiá»u đến độ anh sẽ l{m cho em nghÄ© vá» em như anh nghÄ© vá» em."
Suốt bá»a ăn trưa, tôi nhá»› lá»i anh nói: "Anh yêu em nhiá»u đến độ." Äó l{ lý do tại sao, dù cố
gắng hết sức, tôi không thể nhá»› nhiá»u cho mấy bá»a ăn đó. Anne mặc |o đầm mà u hoa cà ,
tÃm như bóng mắt ở mi dưới, tÃm như mắt cô. Cha tôi cưá»i há»›n hở, rõ rà ng hà i lòng vá»›i bản
thân. Má»i chuyện Ä‘á»u diá»…n tiến thuáºn lợi cho ông. Lúc dùng món tráng miệng ông nói chiá»u
nay ông cần phải ra phố mua sắm má»™t Ãt thứ. Tôi mỉm cưá»i vá»›i tôi. Tôi chán ngấy chuyện ấy
v{ để mặc cho định mệnh đưa đẩy. Tôi chỉ muốn đi bơi.
Lúc bốn giá» tôi xuống bãi. Tôi thấy cha tôi ngo{i s}n thượng, sắp sá»a ra phố. Tôi không bắt
chuyện vá»›i ông, nói chi tá»›i việc nhắc nhở ông phải cẩn tháºn.
Nước má»m và ấm. Chưa thấy Anne Ä‘}u. Tôi Ä‘o|n cô còn ở trong phòng vẽ kiểu cho bá»™ sưu
tâp mùa tá»›i cá»§a cô. Trong khi ấy cha tôi sẽ táºn dụng thá»i gian cá»§a ông vá»›i Elsa. Hai giá» sau,
khi Ä‘~ ch|n phÆ¡i nắng, tôi lên s}n thượng, và , ngồi xuống ghế, mở tá» nháºt báo.
Ngay lúc đó Anne xuất hiện từ phÃa rừng thông. Cô chạy vụng vá», nặng nhá»c, khá»§y tay kẹp
sát bên mình. Tôi có một ấn tượng bất thần và ghê rợn là một b{ gi{ đang chạy lại gần tôi,
và bà sắp té. Tôi ngồi im; cô biến mất sau nhà , vỠhướng ga-ra. Trong khoảnh khắc như tia
chớp tôi hiểu ra v{ tôi, cũng thế, khởi sự đuổi theo cô.

