Page 213 - dh105
P. 213

Bà Đoàn không trả lời Thu Hà mà quay qua Khúc Lan vô đề
ngay:

- Vú mới dắt con Khúc Loan ra Hà Nội thăm thằng Nhật
chồng con đây, hắn ốm nhách có vẻ như phù thủng nữa chớ,
vú đau lòng quá. Vú có nói cho chồng con biết: “Cậu Kình
sẽ lo cho con ra tù, Vú phải chung 3 cây vàng để ổng lo lót
đó, cũng may nhờ ổng quen biết với đường dây nầy“. Bực
mình quá, thằng Nhật trả lời làm vú chưng hửng:

- Vú đừng tốn vàng vô ích, tại sao phải đem tiền dâng cho
bọn đày đọa con?

- Nói bậy không hà, con không muốn được tha ; bộ tính ở
đây làm ma tù Cộng sản hay sao?

- Vú mà chạy chọt cho con về là giết con đó... rồi hắn nhỏ
giọng: “Con không về cũng không chết rục xương trong tù
mà con sẽ đi Mỹ“.

Nghe thằng Nhật nói rứa, vú hoảng quá tưởng đâu nghe lầm,
bộ thằng ni bị giam lâu quá rồi quẩn trí, sắp điên rồi hay răng
hả Khúc Lan? Con phải đi thăm khuyên nhủ chồng con mới
được.

Đợi cho mẹ chồng nói dứt lời Khúc Lan do dự một hồi mới
thưa:

- Ủa1 Vú ra thăm anh Nhật răng không cho con biết, bộ Vú
gặp mặt và nói chuyện với chồng con rồi hả?

- Chớ Vú đặt chuyện nói cho con nghe làm chi, có chuyện gì
đã xảy ra ở nhà mà con hốt hoảng lên rứa?

Khi đó Khúc Lan mới kể rõ đầu đuôi câu chuyện. Nghe xong
bà Đoàn thảng thốt kêu lên:
- Trời ơi! con dâu và cháu nội đích tôn của tui bị người đàn
bà đó gạt rồi, ngày mai không được đi mô hết nghe. Tụi hắn
phe cánh lớn lắm, không lấy được vàng thì bọn họ sẽ tìm

___________________________________________________________

TRANG 210  ĐA HIỆU SỐ 105
   208   209   210   211   212   213   214   215   216   217   218