Page 250 - dh105
P. 250

Đơn vị anh được điều động đi khắp các mặt trận từ Pleiku,
Kontum về Quảng Trị, Khe Sanh, Lao Bảo… Đêm từng
đêm tôi âm thầm cầu nguyện cho anh được bình yên nơi
tuyến đầu trận địa. Nhớ nhung, lo lắng từng ngày cho chàng
nhưng tôi không biết phải làm sao. Và một lần đó, lần duy
nhất trong đời, tôi đã đi đến nơi dừng quân của chàng, cũng
là chuyến đi định mệnh đời tôi khi chàng báo tin cho tôi biết
chàng đang đóng quân ở Tây Ninh. Tôi đã hỏi thăm và dò
dẫm đường đi, tôi bất chấp dư luận, lén cha mẹ, nhất quyết
phải gặp chàng cho cả hai vơi thương nhớ. Vào thời bấy giờ
những con đường quốc lộ thường bị VC đắp mô, gài mìn để
phá hoại làm cản trở sự lưu thông của dân chúng và những
đoàn công-voa chuyển quân tiếp viện đến các mặt trận của
quân đội ta. Ngày đó tôi đang đi trên chuyến xe đò từ Cần
Thơ về Sàigòn, vừa đến quận Cái Bè thuộc tỉnh Định Tường
( Mỹ Tho) trên quốc lộ 4 thì chiếc xe đi trước xe tôi bỗng
ngừng lại thình lình vì có các anh binh sĩ địa phương ra chận
lại bảo rằng phía trước có mìn, các chiến sĩ đang lo gỡ mìn
để cứu đồng bào. Bác tài xế xe tôi trong lúc hoảng sợ, hấp
tấp gài thắng thế nào làm chiếc xe bị lật ngang, lăn mấy vòng
rồi rơi xuống đám ruộng khô bên đường. Kính xe bị bể nát
văng vào hành khách gây thương tích rất nhiều người trong
số đó có tôi. Sự việc xảy ra đột ngột làm tôi kinh hoàng, hãi
hùng không còn biết gì nữa, chỉ biết mặt tôi đau buốt, máu
chảy đầm đìa. Người ta đem tôi ra khỏi xe và đưa các bịnh
nhân chúng tôi ngược về bệnh viện Vĩnh Long vì không thể
đến Mỹ Tho được. Lúc đến bệnh viện, bác sĩ khám xong tôi
mới biết là mặt tôi đã bị nhiều vết thương do miểng kính xe
cắt. Ôi! Một người con gái đang tuổi đôi mươi với bao ước
mơ, bao mộng đẹp mà phải mang gương mặt đầy vết sẹo thì
còn đau khổ nào hơn? Tôi chợt khóc lớn, khóc thật lâu với
viễn ảnh hãi hùng trước mặt.

   Khi tôi được xuất viện trở về nhà tôi đã bỏ dở học hành,
trốn tránh bạn bè và cả Phương nữa, tôi sẽ không bao giờ cho
anh gặp mặt. Sau một thời gian dài không được thư tôi,
Phương đã hiểu lầm là tôi phụ bạc nên anh giận dữ viết cho
thư tôi bằng những lời trách móc nặng nề. Tôi tan nát cõi

___________________________________________________________

ĐA HIỆU SỐ 105  TRANG 247
   245   246   247   248   249   250   251   252   253   254   255