Page 291 - dh105
P. 291

Hoà no ấm, do đó chúng tôi không bị lôi cuốn vào những xảo
thuật tuyên truyền của cộng sản và chúng tôi cũng ít bị lay
động bởi những hào nhoáng mà quân đội đồng minh thâm
nhập vào miền Nam Việt Nam vào năm 1965… Và chiến sự
càng ngày càng gia tăng, chiến trường cần lính, nên thanh
niên miền Nam ai cũng vào lính. Ban hợp ca nhà thờ Cầu
Kho ở xóm Phát Diệm cũng ngừng ca hát… và những
khung cảnh ngày nào trong xóm cũng bị phá bỏ, các con lạch
bị lấp đi, cây phía sau nhà cũng bị chặt để tăng diện tích nhà
ở. Cây cốc, cây trứng cá, cây mận, hàng dừa cũng không
còn. Duy chỉ còn cây sứ nhà tôi và bụi bông giấy nhà Lành là
còn để che mát khoảng sân trước nhà. Điền vào đó là những
khoảng sân xi măng sạch sẽ mà sau những cơn mưa, đường
đi trong xóm không còn lầy lội. Xuân bây giờ là anh Xuân
đẹp trai, anh xong đệ nhất cũng vào hải quân, anhThuận đen
và anh Phú mập cũng vào trường bộ binh Thủ đức. Các anh
tốt nghiệp sĩ quan, ra đơn vị, lâu lâu về phép, thăm nhà,
ngang qua xóm, chợt thấy mặt các anh qua vành nón, một nụ
cười, một cái vẫy tay thân thiện … rồi thôi… không ai nói
một câu chào. Tuổi cặp kê, lòng ai cũng ngại ngùng dù
rằng… khi xưa ta bé ta chơi…Ta chơi ta chạy loanh quanh…

Khi tôi lên năm thứ hai đại học, thì Lành và Quỳnh Hoa cũng
gần tốt nghiệp cô giáo tiểu học, những người bạn láng giềng
nhí nhảnh của tôi bây giờ ai cũng ra dáng đứng đắn nghiêm
trang. Con Nga thì có vẻ kênh kiệu vì vừa kết hôn với người
chồng già chủ hãng sản xuất đồ nhôm trong Chợ lớn. Vui thì
lúc nào cũng thật thà, chất phát, hình như Vui an phận với số
phận công nhân nghèo của mình.

Một buổi chiều đi học về, ngang nhà anh bà Đội An, ở cửa
đông nghẹt người ra vào, Vui từ đâu xẹt ra, thấy tôi, Vui nói:

- Anh Xuân chết rồi, quan tài vừa đem về.

-Gì, mầy có điên không, anh mới ra Thiếu úy.

___________________________________________________________

TRANG 288  ĐA HIỆU SỐ 105
   286   287   288   289   290   291   292   293   294   295   296