Page 83 - dh105
P. 83

nhau mừng mừng tủi tủi vì hết chiến tranh, hết hận thù. Sự
thật bây giờ là đây: Kẻ thống trị, đang chửi rủa, đang đào mả
tổ tiên ông bà, đang cáo buộc Sài Gòn là một ổ điếm khổng
lồ,...

                                    oOo

    Sau tháng 4-1975, tôi chỉ còn một lần về lại Sài Gòn. Lần
này, trở về trong tâm trạng rối bời của một đứa con sắp rời
xa tổ quốc, trong cái tang thương của một kẻ tù hàng binh, và
trong nỗi lo âu của mội tên đang bị kiềm tỏa ...Tôi về để nhìn
lại nó một lần cuối. Và Sài Gòn bấy giờ, dù thật như tiếng
nói đầu môi, thật như sợi tóc, gương mặt của người con gái
giang hồ, gần gũi như một điều hết sức bình thường, nhưng
nghe như chừng trăm đau ngàn đớn như một thí nghiệm tàn
bạo về sinh vật học.. Sài Gòn, bây giờ, ứa nước mắt như câu
thơ:

    “Tôi bước đi, không thấy phố thấy nhà,
   chỉ thấy mưa sa trên nền cờ đỏ ... »

    Sài gòn bây giờ mất rồi. Mất hết ! Mất một Sài Gòn mà
hôm nào, tôi còn trở về từ một chuyến bay quân sự từ Ban
Mê Thuột, ra cổng phi trường Tân Sơn Nhứt, đón chiếc xe
lam, trốn Quân Cảnh, qua Viện đại Học Vạn Hạnh, nhảy
xuống, ghé quán Nắng Mới, chẳng vì cô hàng quán có mái
tóc dài mun làm cảnh, mà vì chẳng có nơi nào để mà trở về.
Mất một Sài Gòn ngày nào, tôi còn trở về, đêm chạy Honda,
nghe gió Bạch Đằng lồng lộng trong ngực, trong phổi, nghe
mùi bánh cuốn từ góc hẻm Phan đình Phùng, Cao Thắng.
Mất một Sài Gòn hôm nào, tôi còn đứng ngã năm ngã
bảy, còn buồn tình để tóc dài, chui vào Vĩnh Lợi gặm ổ bánh
mì, còn thất tình đến cột đèn mà nghe âm hưởng bản nhạc
Aimez vous Brahms từ rạp Lê Lợi vọng lại. Đó, Sài Gòn,
hôm qua, mới là của tôi, của da thịt tôi, của hai chân, hai tay
tôi. Để tôi được đi đứng thong thả, ung dung, mắt nhìn ngang
nhìn dọc, gặp bè bạn xa cách, ôm nhau mừng mừng tủi tủi,

___________________________________________________________

TRANG 82  ĐA HIỆU SỐ 105
   78   79   80   81   82   83   84   85   86   87   88