Page 101 - dh105
P. 101

khổ cực ở một vùng quê hẻo lánh ngoài Trung. Học hết trường
hết lớp, Ba bỏ xứ vào Nam với hai bàn tay trắng, tiếp tục theo
đuổi con đường học vấn. Ba ở trọ nhà một người bạn, sáng đi
học, chiều đi làm, tối dạy kèm kiếm thêm tiền độ nhựt. Trên người
Ba vỏn vẹn chỉ có hai bộ đồ, một dành để đi làm và một bộ khác đi
học. Ba học nhảy lớp, học cho nhanh để khỏi tốn nhiều tiền học
phí. Cuối cùng Ba đạt được ước nguyện, trở thành chàng Sinh
Viên Võ Bị Đà Lạt với lòng tràn đầy ước vọng và lý tưởng quốc
gia dân tộc rực cháy trong tim…

Lấy chồng là quân nhân nên sau ngày cưới Má tôi theo chồng
lênh đênh xa xứ, sống bơ vơ nơi đất khách quê người. Ba tôi đi
hành quân tác chiến chẳng mấy khi có vài ngày phép về thăm
nhà. Tôi thật sự cảm phục những người vợ lính, chẳng những
sống cô đơn chiếc bóng, mà đêm ngày còn thấp thỏm âu lo khi
chồng phải xông pha nơi lằn tên mũi đạn. Tiền lương quân nhân
chẳng có bao nhiêu vậy mà mỗi tháng gởi về Ba vẫn trích ra một
nửa chu cấp cho ông Nội, chỉ còn một nửa đưa cho Má xoay sở
chi tiêu. Trong một cuốn sổ tay, ông Nội vẫn còn ghi rõ ngày tháng
và số tiền Ba gởi về hàng tháng. Có lần Má kể, có một chiếc nhẫn
mà cứ giữa tháng đem đi cầm cuối tháng chuộc về, nhưng tiền
đưa ông Nội không bao giờ trễ hay thiếu.

________________________________________________________________________________

ĐA HIỆU 104  Trang 99
   96   97   98   99   100   101   102   103   104   105   106