Page 102 - dh105
P. 102

Mãi cho đến khi Ba tôi được chuyển về làm sĩ quan hành chánh
thì cuộc sống của Má mới tạm gọi là “ổn định” và thơ thới một
chút. Ba tôi là điển hình của một quan chức thanh liêm chính trực.
Tính theo chức vụ và ngành nghề lúc đó, chỉ cần nhắm mắt làm
ngơ cho một “thương vụ” là Ba có thể xây nhà lầu tậu xe hơi. Vậy
mà không, Ba chỉ nhận giúp những người thấp cổ bé miệng gặp
cơn hoạn nạn, họa hoằn lắm mới chịu nhận vài cân gạo nếp hay
vài lít nước mắm ngon sau khi họ đã hết lời nài nỉ. Ngày đó Má
“tòng phu” theo đúng nghĩa đạo Khổng Tử. Ba nói sao Má nghe
theo vậy, không hề thắc mắc nửa lời, một câu. Người ta đem quà
cáp đến năn nỉ Má cửa sau, Má cũng nhất định từ chối không để
chồng phải khó xử. Ba Má tôi sống hạnh phúc đơn giản bằng
đồng lương của một sĩ quan quân đội, ở nhà của chính phủ, đi xe
của chính phủ, chẳng dành dụm sở hữu được bao nhiêu. Cuộc
đời của má được bình yên chưa được bao lâu thì cuộc chiến đi
vào những ngày cuối với tang thương phủ kín cho cả dân tộc và
dĩ nhiên l cho gia đình tôi nữa! Má tôi một mình dẫn đàn con năm
đứa chạy vô Nam trước, chờ Ba tôi. Ba tôi lúc bấy giờ là Trung Tá
Bộ Chỉ Huy 2 Tiếp Vận, nắm trong tay không biết bao nhiêu là
phương tiện máy bay, tàu thủy, thừa khả năng đưa gia đình chạy
nạn, nhưng lương tâm một người có trách nhiệm như Ba không
cho phép ông làm như vậy. Ông vẫn mang trọng trách đầy mình
cho đến giờ phút chót. Sau khi cấp phát lương bổng cho binh lính,
giải tán quân ngũ, sắp xếp cho gia đình họ an toàn di tản đâu đó
xong xuôi, lúc đó, Ba tôi mới chịu xuống tàu vào Nam tìm gặp lại
gia đình. Một Đại Tá không quân bạn của Ba, mấy lần đẩy ông lên
máy bay để vượt thoát, nhưng ông khăng khăng nhất định sống
chết với vợ con… Theo lệnh ban hành của chính quyền mới, Ba
tôi chia tay vợ con để đi trình diện “học tập cải tạo” trong vòng 10
ngày như đã được hứa hẹn, rồi sau đó sẽ trở về sống một cuộc
sống thường dân bình dị với gia đình vợ con…Nhưng có ngờ đâu,
lần chia tay đó kéo dài hơn 10 năm trường, khởi đầu cho khúc rẽ
kinh hoàng của gia đình tôi nói riêng và cho hàng vạn gia đình
quân cán chính VNCH nói chung.

Má tôi năm đó mới ngoài ba mươi, mảnh mai yếu đuối, lạc lõng
hoang mang giữa cơn lốc đảo điên của đất nước. Người chồng
thương yêu sớm hôm kề cận giờ đây không biết bị đưa đi giam
cầm sống chết nơi đâu! Đàn con năm đứa tuổi còn thơ ngây, ngơ
ngác hỏi “Ba đi đâu, lâu quá, sao chưa thấy Ba về”? Đứa lớn nhất

________________________________________________________________________________

ĐA HIỆU 104  Trang 100
   97   98   99   100   101   102   103   104   105   106   107