Page 155 - dh105
P. 155

- Thụy là anh của mầy sao? Tao chưa từng nghe mầy nhắc đến
tên anh ấy.
- Anh Thụy là anh kết nghĩa thôi nhưng ảnh thương tao hơn em
ruột nữa. Tôi nhỏ giọng, ảnh kể cho tao nghe chuyện của mầy rồi.

   Ngự Chiêu vào trong mang hai ly nước ra cho tôi và anh, cô
nhìn Thụy với ánh mắt đầy xúc động xen lẫn một chút xót xa,
buồn bã:
- Lâu quá không có tin tức gì của anh, nghe nói anh đã vào lính,
anh vẫn khỏe chứ? Anh lập gia đình lâu chắc cũng có cháu rồi
phải không?

   Anh nhìn Chiêu rồi lắc đầu không nói lời nào, tôi đỡ cho anh:
- Vẫn còn độc thân vì người ta chê nên từ hôn rồi, anh ấy đang
muốn tìm về…quá khứ đó.

   Biết tôi trêu chọc, Thụy ngăn lại:
- Đừng đùa nữa Vân Anh. Chiêu à, sự thật là vậy. Anh đã có lỗi
với em rất nhiều vì lẩn tránh em, không biết em có tha thứ cho anh
không?

   Thấy mắt Chiêu rướm lệ tôi vội nói:
- Thôi để mình ra ngoài sân xem mấy chậu hoa của Chiêu, thấy
chúng đẹp quá.

   Tôi bước ra sân và ngồi trên một băng ghế dưới giàn hoa giấy
tím. Gió thổi lồng lộng làm những cánh hoa rơi bay tản mạn trên
mặt sân, đâu đây mùi thơm của hoa ngọc lan thoang thoảng, màu
nắng làm ửng hồng khóm hoa thược dược… tôi bỗng thấy trời
hôm nay đẹp quá, đẹp như tình yêu của anh vừa tìm lại được. Tôi
cố ngồi ngoài sân thật lâu, tôi miên man suy nghĩ vẩn vơ, tôi muốn
dành thời gian cho hai người để họ kể lể cho nhau nghe bao nỗi
ưu tư, uẩn khúc, nhung nhớ, giận hờn…

   Mãi một lúc sau tôi nghe anh Thụy gọi:
- Vân Anh ơi, vào nhà đi em. Làm gì ở ngoài đó lâu vậy?

    Tôi lườm anh:
- Chứ không phải anh muốn vậy sao còn làm bộ nữa. Hai người
đã nói chuyện đủ chưa, xong chưa?

   Ngự Chiêu bẻn lẻn:
- Đâu có nói gì nhiều. Mình đã hiểu chuyện của anh Thụy rồi,
mình sẽ bỏ qua tất cả, coi như là một thử thách của hai đứa, mình
không giận anh Thụy nữa đâu.
- Thế thì hay quá! Tôi reo lên. Vậy chiều nay phải đãi một chầu

________________________________________________________________________________

ĐA HIỆU 104  Trang 153
   150   151   152   153   154   155   156   157   158   159   160