Page 168 - dh105
P. 168

trong ngày trở về của những “tù cải tạo”. Vì bên cạnh đó, có không
ít người tù khác lúc trở về mới thấm thía câu nói dân gian “Nước
mất nhà tan"(!) –người vợ năm xưa không còn nữa, và đàn con thì
lạc loài khắp chốn!.

..

  Với tất cả những ai, đã từng trải qua thời gian nghiệt ngã này, đã
từng vất vả trong cuộc mưu sinh sau ngày ra tù, và thường trực
chịu đựng áp lực ngột ngạt từ một xã hội đã thay đổi, mới thấy rằng
CHƯƠNG TRÌNH H.O là một phép lạ dành cho họ. Nó đã thay đổi
số phận của biết bao con người thuộc quân cán chính Việt Nam
Cộng Hòa và gia đình của họ. Qua tới đây, lúc đầu ai cũng trải qua
những ngày tháng gian nan vất vả, nhưng chắc chắn sẽ không lo
sợ công an muốn bắt mình lúc nào cũng được. Và quan trọng hơn
là các thế hệ sau có thể đạt được những ước mơ, nếu chúng có đủ
nghị lực, chứ không còn bị cái “lý lịch Ngụy Quân, Ngụy Quyền” của
cha ông cản đường, bít lối…

                 Tôi có quen biết một niên trưởng
             khóa 19 từ trong tù và trở nên thân
             thiết. Anh Nguyễn Anh Tôn, vào một
             dịp Tết anh điện thoại cho tôi "Bọn
             mình nay đều đã già, anh may mắn,
             các cháu đều đã ổn định cuộc sống.
             Anh em mình không trốn tránh trách
             nhiệm, và cũng đã làm hết sức của
             mình. Chú nhớ giữ gìn sức khỏe,.. ".
             Lời nhắn gửi của anh còn ẩn chứa
             một lời nhắn khác "Hãy giữ tâm
             được thanh thản”. "Thanh thản" có
             lẽ là mong ước của tuổi gìa, nhưng
             nhiều khi chẳng dễ...vì dễ gì quên
             được một quá khứ thương đau của
             dân tộc và của riêng mình!

   Cách đây vài năm, ngồi trên chuyến tàu xuyên Việt, khi đến vùng
phía Bắc Tam Quan thì trời đã về chiều. Nhìn về hướng núi, đằng
sau hàng cây đã chuyển màu xanh đen, ở phía xa xa là làng An
Quý. Nơi đó, một lần đã có vài binh sĩ trong đơn vị của tôi ngã
xuống!
Con tàu vẫn đi về phía trước, làng An Quý cũng đã khuất lại phía
sau, lòng tôi bỗng nhiên trùng lại.Tôi có thể sẽ chẳng còn có cơ hội
để trở lại vùng đất này nữa, nơi, tôi đã bỏ lại đồng đội của
mình...Còn nỗi buồn nào hơn cho một người lính cũ!!!,…

             Trần Châu Giang, K22A

________________________________________________________________________________

ĐA HIỆU 104  Trang 166
   163   164   165   166   167   168   169   170   171   172   173