Page 173 - dh105
P. 173
Xin tạ từ anh, ngưá»i bạn thám kÃch sư Ä‘oà n 22
Anh, ngưá»i đồng đội cá»§a tôi, mấy mươi năm vá» trước
Chiếc chiếu rượu bây giỠthà nh chiếu trống
Những ngưá»i xưa giỠđã bá» Ä‘i đâu
Còn lại mình tôi, cách ná»a địa cầu
Con ngá»±a lạc đà n ngáºm ngùi đất khách…
Vâng, chúng ta không còn có một cái gì ở đấy. Mất mát. Tang
thương. Những pháºn ngưá»i thất tráºn! Những đòn thù. Nhưng
chúng ta có má»™t kho tà ng quà giá ở đó. Äó là niá»m kiêu hãnh là ở
trong cõi chết để kẻ khác được sống. Là tình đồng đội. Là những
hòn đá tảng quá nặng, trên những đôi chân và thân thể gầy guộc
cá»§a ngưá»i lÃnh khổ miá»n Nam. Äể mãi mãi tôi ngẩng đầu. Dù là tù
tá»™i. Dù mang danh là “ngụy tặcâ€. Dù bị gán cho “thám báo mổ tim,
mổ gan, hãm hiếp, uống máu ngưá»i,…†như phe bên kia tuyên
truyá»n. Dù mang danh là kẻ tị nạn nầy. Ngẩng đầu. Ngẩng đầu.
Ngẩng đầu. Ngẩng đầu dù bò dù lết, dù bị hà nh hạ tả tơi
…
Tháng ba, ngưá»i cá»±u lÃnh Mỹ trở lại VN…
Trở lại để tìm những thứ mà trên cõi Ä‘á»i nà y, trên đất Mỹ già u
sang thịnh vượng nà y, lồng lộng gió tự do, bát ngát mênh mông
tình ngưá»i và tình đô la nà y chắc chắn không có.
Äó chÃnh là tình đồng đội
Như câu "khÃch rượu" cá»§a đám lÃnh cá»§a tôi trong các cuá»™c nháºu:
"Tôi há»i ông thầy, khi ông thầy chết hay bị thương, ai cõng hay
mang xác ông thầy vá». Äồng đội hay vợ con cha mẹ?"
Vâng, đồng đội. ChÃnh đồng đội. Äó là lý do tại sao Thế VÅ© lại thê
thiết nhá»› đồng đội cá»§a ông bằng lá thư thứ nhất. Và ngưá»i cố vấn
Mỹ đã xây trong trái tim mình má»™t ngôi nhà có nhiá»u phòng dà nh
cho những ngưá»i bạn thám kÃch VN.
Chỉ những kẻ mất hết nhân tÃnh, vô Æ¡n má»›i xem bạn mình, đồng
đội mình là những con thú táºt nguyá»n, là bá»n què quặt hết thá»i,
đà o cả ngưá»i chết lên để mà bỡn cợt như Ngụy Ngữ bỡn cợt cố
Äại úy dù Nguyá»…n văn ÄÆ°Æ¡ng trong hầu hết các truyện cá»§a ông ta
trên tạp chà Vấn Äá» (2).
Tháng ba ngưá»i lÃnh Mỹ trở lại VN. Còn tôi, tôi trở lại ngà y vÃ
đêm. Tôi trở lại bằng những giấc mơ hay bằng những lúc tôi tủi
nhục, cô đơn lạc loà i nhất. Không phải hỠ"cõng tôi" khi tôi bị
thương mà hỠđã dạy tôi vá» kinh nghiệm chiến trưá»ng, vá» sá»± gan
dạ, can đảm, cả sự thách đố và tình đồng đội. Thân thể hỠgầy
guá»™c, mà mang cả súng trưá»ng, mấy lần cấp số đạn, có khi cả 10
ngà y lương khô, và cả bao nhiêu tấn lịch sỠoan khiên đè nặng...
Há» giúp tôi đứng lên bằng đôi chân cá»§a ngưá»i lÃnh miá»n Nam nói
chung, và ngưá»i lÃnh thám kÃch cá»§a sư Ä‘oà n 22 nói riêng.
Trần Hoà i Thư
________________________________________________________________________________
ÄA HIỆU 104 Trang 171

