Page 282 - dh105
P. 282

Nói đến Tết Mậu Thân, Trang không thể quên thảm cảnh chết oan
của người dân Huế. Trang còn nhớ hình ảnh những nấm mồ tập

thể của dân Huế được khai quật, tiếng người khóc, những hình
ảnh vật vã của thân nhân bên xác con, chồng, cha, anh em,..vẫn
còn trong mắt Trang. Vành khăn xô cho Huế của Nhã Ca đã nói
lên hết những bi thương, những tội ác của Việt cộng trong vụ
thảm sát Tết Mậu Thân ở Huế. Bây giờ mỗi độ Xuân về, Tết đến,
nhà nhà ở Huế đều cúng bái cho người thân chết oan. Người ta
cũng nói tháng giêng là tháng cô hồn Huế!…
Cầm quyết định bổ nhiệm đi dạy trong tay, lòng Trang không có
một hứng thú gì. Bỏ nghề ư? Công cha một núi, công mẹ một
biển, công chữ nghĩa, công thầy nhọc nhằn một bồ… làm sao
đây? Rời Sàigòn mà lòng ngổn ngang trăm mối, nào phải ra ở
riêng không cha mẹ chị em, trên đất lạ quê người, cô độc trên nẻo
đường vắng. Trên xe đò chen lấn, trong đám người xô bồ đó có
Trang mắt nai - lạ- “cô giáo xã hội chủ nghĩa” là như thế nào? Tan
rồi giấc mộng ngày xanh- là giáo sư trẻ , thanh thoát trong áo dài,
là nữ giáo sư Văn, một bước lên xe, hai bước trong giày cao
gót… không còn nữa … Một bước ra đi mà lòng muốn quay trở
lại, nếu không bước đi thì sẽ ra sao, mà đi thì sẽ như thế nào?
Còn cái hộ khẩu Sàigòn? Rời khỏi một thời gian thì chắc chắn hộ
khẩu sẽ bị cắt và mất lối quay về! Bây giờ Trang phải nghĩ về
tương lai cho mình, cứ cố gắng để bắt đầu tập làm người lớn hai
mươi bốn tuổi, một người mới -“cô giáo nhân dân”, quần đen, áo
bà ba, chân đi guốc mộc, đứng trên bục gỗ với lố nhố một đám
học trò đảng viên, già hai thứ tóc, ở trong rừng ra, tự tôn, vênh
váo, ngu ngơ,… Trang cứ nói, cứ giảng (như con vẹt) những lời

________________________________________________________________________________

ĐA HIỆU 104  Trang 280
   277   278   279   280   281   282   283   284   285   286   287