Page 310 - dh105
P. 310

chung quanh căn nhà, lòng bâng khuâng tự hỏi: đi đâu?
Chừng nào về ?... Và nhiều câu hỏi khác hiện ra trong
đầu mà không biết ai có thể trả lời cho mình. Con nhớ
mạ, nhớ nhà quay quắt và thèm một chỗ nằm yên ổn
trong căn phòng mạ dành riêng cho con mỗi lần con về
thăm và ở lại thật lâu.Con ước ao phải chi con đang ở
với mạ, giao phó tất cả vào tay mạ; rồi lại thầm mong
những việc đang đảo lộn chung quanh chỉ là một giấc
mơ dữ, khi thức giấc mọi chuyện trở lại bình thường.

Thế nhưng khi nhìn thấy cô em chồng, H.L mới từ Nha
Trang vào đây học nghề tóc ở Khánh Hội, nghe lời anh
dặn chuẩn bị, cô đang bỏ áo quần vào trong xách tay
cho ba đứa cháu, con nhận thức ra rằng đây là cuộc
đời thật, không phải là một ác mộng. ..

Khi mọi chuyện xong xuôi, các ông trong dáng vẻ hấp
tấp trở về hối vợ con. Gia đình người nào tự lo liệu. Cô
em chồng bỗng dưng nói không muốn đi theo, muốn ở lại
một mình tìm đường về lại Nha Trang. Nhà con cau mặt
gắt “Nha Trang mất rồi, làm sao mà về. Đi bây giờ
ngay rồi tính sau!“. Cô em sụt sịt khóc nhưng không
dám cãi lại. Tụi con cả thảy là bảy người hối hả chất lên
trên một chiếc xe Honda chạy cho kịp. Tới bây giờ suy
nghĩ lại, con vẫn không hiểu sao, bảy người lại có thể
ngồi trên một chiếc xe gắn máy nhỏ xíu như vậy được.
Điều đó chứng tỏ rằng trước cơn nguy biến, bản năng
sinh tồn làm cho người ta có thêm ý chí, sức mạnh làm
những việc mà không thể nào làm được hay nghĩ ra
trong hoàn cảnh bình thường.

Đi ngang Khánh Hội, thấy người ta nhốn nháo chạy lên
chạy xuống, lách đầu này, lạng đầu kia, cuối cùng tụi
con cũng vào được bên trong bến tàu. Người thật đông.
Trên bãi cát, xe cộ bỏ bừa bãi, phần đông là xe gắn

________________________________________________________________________________

ĐA HIỆU 104  Trang 308
   305   306   307   308   309   310   311   312   313   314   315