Page 311 - dh105
P. 311

máy, xe hơi và cả xe đạp. Dưới sông có nhiều chiếc tàu
lớn. Tụi con đươc bảo chạy về hướng con tàu mang tên
Anh Tuấn. Không biết bằng cách nào, gia đình tụi con,
gia đình ông bà L., gia đình ông bà T. đều lên được trên
tàu đầy đủ.

Bảy ngày lênh đênh trên biển cả với những cơn mưa như
trút nước, với bóng tối bao trùm dưới hầm tàu, với tiếng
khóc không ra tiếng của cháu Út, với những bữa cơm
đạm bạc tối đa của người chủ tàu tốt bụng và cuối cùng
với sự tiếp tế của tàu Mỹ, mọi người bình an đến Subic,
Phi Luật Tân.Sau những thủ tục giấy tờ, từ Subic đến
đảo Gwam và từ Gwam đến định cư tại Hoa Kỳ.

Từ đó đến nay thấm thoát đã 40 năm. 40 năm con
không gặp lại mạ một lần nào nữa! con tự làm những
việc mà mạ đã làm cho con, nuôi con và có cháu nội
ngoại để thương yêu! Những khi con cái làm con buồn
lòng, con mới hiểu con đã làm biết bao nhiêu điều muộn
phiền cho mạ. Con cũng nhận ra rằng nước mắt chỉ
chảy xuôi, không bao giờ chảy ngược! Con có nhớ mạ
đến đau thắt ruột gan. Bây giờ có muốn đền bù công ơn
sinh thành dưỡng dục đôi chút cũng không bao giờ còn
cơ hội nữa! Làm sao quay ngược được kim đồng hồ.
Những đứa con của con cũng có những sự phản kháng
như con đã từng làm với mạ. Và con hiểu rồi chúng cũng
sẽ nhận ra sự thương yêu của cha mẹ như thế nào khi
con của chúng lớn lên, và sẽ thấm thía hiểu được lòng
yêu thương vô bờ bến của hai bậc sinh thành. Con bây
giờ đã vào lứa tuổi của mạ 40 năm về trước và đứa
cháu Út mới hai ruổi rưỡi năm nào nay đã ở vào lứa tuổi
trung niên!

Mạ ơi! 40 năm xa quê hương tổ quốc, có những đêm
con nằm mơ thấy mạ. Thấy lại ngôi nhà thời thơ ấu. Con

________________________________________________________________________________

ĐA HIỆU 104  Trang 309
   306   307   308   309   310   311   312   313   314   315   316