Page 60 - dh105
P. 60

Chẳng phải mây sao miệt mài trôi nổi
Chẳng phải là rừng sao héo úa mỗi tàn thu.
Mười tám năm,
Chúng con sống trong âm thầm và chết giữa hoang vu
Biển cả, rừng sâu, non mờ, núi thẳm
Chúng con đi gót chân mòn vạn dặm
Ngơ ngác nhìn nhân loại, tủi thân nhau.

(Thơ Trần Trung Đạo)

Hai mươi tám năm, quá khứ có thể quên dần nhưng hiện tại thì
sao? Xin đọc một bản tin của báo Thanh Niên phát hành tại Sài
Gòn ngày 18 tháng 7 năm 2003: "2 nữ sinh 10 tuổi, của Trường
Trung Học Hòa Phước và 1 nữ sinh Trường Trung Học Phan
Thanh Tài thuộc thôn Giáng Nam 1, xã Hoà Phước, huyện Hòa
Vang, Đà Nẵng, bị hụt chân chết đuối trong khi đi cào hến và bắt
ốc kiếm tiền mua sách vở chuẩn bị vào năm học mới." Sau 28
năm "độc lập, tự do, hạnh phúc", tuổi thơ xứ Quảng vẫn còn phải
bắt ốc hái rau kiếm tiền mua sách vở cho năm học mới, chẳng
khác gì chuyện hai đứa bé Nghi Xuân Tấn Lực trong cổ tích Phạm
Công Cúc Hoa ngày xửa ngày xưa. Tại sao và tại ai ? Phải chăng
nên đổ thừa cho ốc hến?

Đà Nẵng của tôi, sau 1975, không còn thơ mộng nữa. Những câu
ca dao đậm đà tình quê hương đất nước: "Ngó lên hòn Kẽm đá
Dừng, thương cha nhớ mẹ quá chừng bậu ơi" đã được thay bằng
những khẩu hiệu đấu tranh giai cấp chất chứa toàn chuyện oán
thù. Những điệu hò khoan đậm đà hương vị Quảng Nam "Đất
Quảng Nam chưa mưa đã thấm, rươụ hồng đào chưa nhấm đã
say" đã được thay bằng những đêm dài học tập, thảo luận,
khuyến khích thầy cô, cha mẹ, anh em tố cáo lẫn nhau! Ánh trăng
không còn là những dải lụa vàng Duy Xuyên đang trải trên dòng
sông Hàn mỗi đêm Rằm, nhưng là những vết dao nghèo đói đang
chém xuống một quê hương vốn đã chịu đựng nhiều bất hạnh.

Ngày cuối cùng của tôi ở Đà Nẵng như đoạn kết của một cuốn
phim buồn. Tôi và cô bé, lý do cho những bài thơ tình học trò đầy
sáo ngữ của tôi, ngồi trên chiếc ghế đá trên đường Bạch Đằng,
nhìn sang hướng Sơn Chà.

- Anh sắp phải đi xa.

________________________________________________________________________________

ĐA HIỆU 104  Trang 58
   55   56   57   58   59   60   61   62   63   64   65