Page 62 - dh105
P. 62

biết mình đang ra biển. Chiếc lá rơi còn biết cội quay về. Nhưng
tôi không biết sẽ về đâu. Khi xa Đà Nẵng, nếu có một điều tôi đã
không dám nói với em, đó là một lời xin lỗi mãi mười năm sau tôi
mới viết thành thơ:

Tôi vẫn nợ em một lời xin lỗi

Nợ quê hương một chỗ đất chôn nhau

Nợ cha mẹ nỗi nhọc nhằn khuya sớm

Tôi nợ tôi mộng ước thuở ban đầu.

(Thơ Trần Trung Đạo)
Bốn mươi năm rồi tôi chưa về Đà Nẵng. Cô tôi đã qua đời. Bạn bè
mỗi người một ngã. Cô bé ngày xưa đã có gia đình. Khuôn mặt
thành phố mang nhiều thay đổi. Đà Nẵng thân yêu ơi, có còn nhớ
đến tôi không? Căn gác đường Hùng Vương, căn nhà lá phía
trong Ngã Ba Huế, cồn cát trắng ở Mân Quang, nơi tôi chôn dấu
kho tàng tuổi thơ khốn khổ của mình, biết có còn nhận ra tôi, nếu
một mai tôi trở lại. Và đêm nay, tôi ngồi đây và tưởng tượng một
ngày trở về Đà Nẵng:

Có còn nhận ra tôi không?
Hỡi thành phố cũ
Những mái ngói xanh rêu
Bức tường vôi loang lỗ
Bài thơ xưa ghi dấu một phần đời
Có còn nhận ra tôi không?
Hỡi mơ ước tuổi hai mươi
Bờ bến cũ, ngậm ngùi thân sỏi đá
Tôi về đây, sông xưa, dòng nước lạ
Ngó mây trời mà khóc tuổi hoa niên
Có còn nhận ra tôi không ?
Hỡi cây đa cũ trong sân
Nơi tôi đứng những chiều thu lá đổ
Đừng hát nữa đa ơi, bài ca buồn vạn cổ
Tấm thân gầy đau nhức nhối trong đêm
Có còn nhận ra tôi không?
Hỡi những giọt cà-phê đen
Ly rượu đắng cho môi đời bớt nhạt

________________________________________________________________________________

ĐA HIỆU 104                             Trang 60
   57   58   59   60   61   62   63   64   65   66   67