Page 91 - dh105
P. 91
Nhưng sáng hôm sau tôi dáºy sá»›m xuống bếp ngay, những mo
cơm trắng tối hôm qua mẹ gói đã biến mất, cả nồi khoai lang luộc
gần như cũng không còn, chỉ chừa hai củ nhỠdà nh cho tôi ăn
buổi sáng Ä‘i há»c. Vừa sợ vừa tức tối, vì tưởng hôm nay mình
được ăn cÆ¡m bá»›i mo cau vá»›i muối sả thÆ¡m nồng cả mÅ©i chiá»u
qua. Lâu nay bà chỉ nấu cơm độn với sắn khô ăn nghẹn cả cổ, chỉ
mong được nhai miếng cÆ¡m má»m dẻo, không sắn không khoai
không bắp lổn nhổn trong miệng. Thế mà tối hôm qua mẹ cả gan
Ä‘em cho ngưá»i ta hết các mo cÆ¡m trắng, hết cả lon muối sả. Tôi
nghẹt thở, nước mắt chực trà o ra. Nhưng tôi nà o dám mở miệng
há»i ai!
Ngưá»i đến trong đêm tối là bóng Ä‘en bà ẩn, huyá»n hoặc kỳ bÃ
không thể nà o giải thÃch trong tuổi thÆ¡ tôi. Có lần mẹ cho tôi mấy
cuốn vở táºp viết có in hình ba cô gái Trung Nam Bắc ở ngoà i bìa,
lại căn dặn đừng Ä‘em đến trưá»ng. Vì lá»i dặn dò đó mà tôi đâm ra
tò mò hơn, một hôm tôi đưa cao mấy trang giấy vở ra nắng, thấy
liá»n hình tròn trắng má» in hai chữ VM. Tôi vừa sợ vừa thÃch thú vì
phát giác Ä‘iá»u bà ẩn đó. Tôi biết VM là Việt Minh, là những ngưá»i
bà máºt. Tôi thấy mình gần gÅ©i vá»›i mẹ trong bà máºt đó. Những hôm
trá»i mưa lạnh, mẹ cho tôi ở nhà táºp viết. Thay vì táºp viết chữ, tôi
thÃch vẽ hÆ¡n. Bức hình đầu tiên vẽ, mẹ khen đẹp đó là hình má»™t
đứa bé là tôi Ä‘ang cầm sợi giây diá»u, ngưá»i đà n bà đứng cạnh lÃ
mẹ, ngưá»i đứng xa là bà ná»™i. Mẹ, tôi tô mà u xanh, bà , tôi tô mà u
lá chuối khô. Mẹ bá»—ng dưng nói :"Còn thiếu má»™t ngưá»i, nếu con vẽ
được thì mẹ cho tiá»n mua bong bóng thổi".
Suy nghÄ© mãi tôi má»›i tưởng tượng ra thêm má»™t ngưá»i. Ngưá»i ấy
ở trong ký ức cá»§a bà tôi, đó là ngưá»i hay chữ. Tôi vẽ má»™t ngưá»i
có tay cầm cán bút to, cái đầu không có tóc. Mẹ há»i "con vẽ ai
đó ?"
Tôi trả lá»i "đó là con cá»§a bà ná»™i ". Mẹ cưá»i lại há»i "sao con không
vẽ mắt mÅ©i miệng cá»§a ngưá»i đó ?"
Tôi trả lá»i: "Con chưa há» thấy mặt ngưá»i đó". Mẹ là m thinh có vẻ
buồn, nhưng cÅ©ng cho và i đồng bạc. Có tiá»n, tôi dà nh mua bong
bóng cao su đủ mà u. Ôi những chiếc bóng thổi căng phồng niá»m
mÆ¡ ước tuổi thÆ¡, và đôi khi vỡ toang như tiếng đạn trên mái nhÃ
________________________________________________________________________________
ÄA HIỆU 104 Trang 89

