Page 111 - dahie103
P. 111

dối trá ca ngợi lấy mình, giết vợ, bỏ con, cõng rắn Trung Cộng về

cắn gà Việt Nam!

Càng nói, cơn thịnh nộ càng nổi lên, tiểu muội giơ tay chỉ mặt hai

thằng Tầu:

- Cả hai ông… Tầu này nữa, chẳng khách khứa gì cả, nhà tôi

không tiếp bọn… Trung Cộng chuyên cướp nước người ta, xéo ra

khỏi nhà tôi ngay.

Vua Tầu ngay mặt ra ngạc nhiên một phút rồi hùng hổ đứng dậy,

đá cái ghế lăn quay ra:

- Tỉu nhà ma cái lị à. Thằng

Hồ Chí Minh nó còn coi

tao như cha ló mà lị dám

luổi ngộ à!

- Đuổi chứ sao không đuổi,

vào nhà tôi, tôi đuổi, vào

nước tôi tôi cũng đuổi! Ra

ngay!

Vua Tầu hét lên:

- Quân đâu! Đem mụ lày

ra… xử chảm!

Lão quan Tầu cúi gập mình

xuống lạy, đập đầu bình

bình:

- Tuân lệnh.

Rồi lão đứng dậy, hầm hừ chỉ tay vào mặt Tiểu muội:

- Mụ còn chờ gì chưa tự chói tay chờ Ngự Lâm quân tới chị tội.

Tiểu muội chỉ tay ra cửa, quát lớn:

- Ra ngay!

Vua quan Tầu khệnh khạng, rầm rầm ra khỏi cửa, tiểu muội điên

tiết quay sang ông Hồ, chỉ mặt ông:

- Tụi Trung Cộng nó hỗn hào, làm phách vì ông sợ nó, ông nịnh

nọt, nâng bi nó để giúp vũ khí cho ông chiếm miền Nam, cho ông

thỏa ước mộng làm đầy tớ cho Cộng Sản. Hầu hạ, sợ sệt, hèn nhát,

nhục nhã chưa đủ, năm 1958 ông chính thức cắt Hoàng Sa và

Trường Sa cho chúng. Thế mà ông được chết yên lành, lại nhờ lũ

đệ tử che đậy mà được nằm chình ình ở Ba Đình, tốn bao công,

của đất nước. Tiền phục vụ cái xác ông đủ nuôi dân nghèo khỏi

đói bao lâu? Lịch sử chưa luận hết tội của ông! Nước biển chưa

rửa hết tội ông! Ông không thấy mình may mắn lắm sao còn khóc

lóc nỗi gì? Ông Hồ tím mặt, đập tay lên bàn đánh rầm:

_________________________________________________________________________

ĐA HIỆU 103                                          Trang 110
   106   107   108   109   110   111   112   113   114   115   116