Page 116 - dahie103
P. 116

em không hề quay về thăm lại Hà nội một lần. Hà nội trong tâm

tưởng của mẹ em chắc chắn không giống Hà nội sau 54 và càng

không giống một chút xiú nào của Hà nội 75, khi gặp lại những

người thân từ Bắc vô “tìm họ nhận hàng”, kể cả cô Nguyệt, cô

bạn thân từ thời con gái của mẹ em, một người đẹp nổi tiếng của

Hà nội xưa mà mỗi lần nhớ về “những ngày xưa thân ái” của mình

ở ngõ Tràng An xưa, mẹ em luôn luôn kể, để rồi hết hồn khi gặp

một bà cán bộ, vợ một ông cán bộ bự Hà nội, một bà vừa nói

nhiều, vừa “nổ” hơn tạc đạn làm gia đình em chóng cả mặt và tụi

em thì ngẩn ngơ “ủa cô Nguyệt mà mợ vẫn kể đây sao nè?”. Và

kể cả bác Thủy, ông anh lớn nhất của mẹ em, tú tài trường Bưởi,

người đã bỏ Hà nội, bỏ những “dáng kiều thơm” như Quang

Dũng, lên đường đi kháng chiến mịt mù không tin tức, để rồi, sau

tháng tư năm 1975 cũng tìm vào Nam. Nơi đây, chẳng còn nhìn ra

bác Thủy của em ngày xưa mà gặp lại một ông già ốm nhom, nói

nhiều, nói dài và nói dai ơi là dai. Cũng may, có lẽ bác cũng không

phải cán bộ ba đời bần cố nông nên đầu óc còn biết suy nghĩ, phân

biệt phải trái đúng sai tí xíu, nên sau một tuần lễ tranh luận, cãi cọ

um sùm với…tụi em (lúc vừa bước vào nhà em, tay còn xách một

vuông “tay nải”, bác đã “hồ hởi phấn khởi” báo tin …dzui: “ Mai

kia rồi mình sẽ qua giải phóng cả nước Mỹ nữa đấy các cháu ạ”).

Cả nhà đang khủng hoảng vì “Việt cộng đã vô Saigon rồi”, một

chuyện mà trước đó không bao giờ có một ai nghĩ có thể xẩy ra

được. Nay nghe bác nói “giải phóng cả nước Mỹ…” và nhìn bộ

mặt hớn hở thiệt tình của bác, tụi em trố mắt không hiểu bác có

“mad” không nữa!!! Không biết có phải bác tính cho “bộ đội cụ

Hồ” bơi qua đại dương vì vượt Trường Sơn còn được thì cái biển

Thái bình dương thì có nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ đó!!!. Cho đến

khi được ba em chở đi “tham quan” một vòng thành phố Saigon

“phồn vinh giả tạo”, bác đã đứng quay mặt vào tường lặng lẽ

khóc, làm tụi em hết hồn cũng vội nín thinh luôn. Sau đó bác đi về

lại Thái Nguyên, nơi bác đã được “cụ Hồ” tặng cho nguyên một

ngọn đồi khi về hưu để trồng trà, đền công đã lặn lội theo “cụ”

mấy chục năm kháng chiến. Cho tới ngày bác mất, không bao giờ

bác còn liên lạc với nhà em nữa!Hà nội, qua những chuyện kể, qua

_________________________________________________________________________

ĐA HIỆU 103  Trang 115
   111   112   113   114   115   116   117   118   119   120   121