Page 124 - dahie103
P. 124

Ông bay về Saigon, thuê taxi từ phi trường Tân Sơn Nhất về nhà

cũ của mình. “Nhà cũ”, ông nghe nhói lên trong lòng khi nói đến

hai chữ đó.

Ở nhà cũ mấy ngày trước Tết. Dù nhà ông đã vào tay người khác,

nhưng ông vẫn đi ra, đi vào, từ trong nhà, ra sân, buồng nọ sang

buồng kia. Ông nhớ lại những ngày xa lắm rồi. Hình ảnh: Mẹ già,

vợ trẻ, con thơ, thằng em tử trận, thằng em du học xa. Tất cả hiện

lại trong ông như một khúc

phim quay chậm.

Ông ngồi trong cái ghế gỗ đặt

ở vườn sau mấy hôm liền. Ông

không biết là mình có khóc

không? Vì nước mắt mình bây

giờ làm gì có nữa.

Ông biết đây là nhà mình, quê

mình, mình về ăn Tết mà. Sao

lại khóc. Sao lại nhớ đến

những ngày rất xa đó. Những

thăng trầm của đất nước, của

một dân tộc nhược tiểu, đi qua

trong đời ông như một cuốn

phim chiếu chậm. Một gia

đình có người bố bị Việt Minh

giết, người em tử trận trong cuộc chiến tranh Quốc – Cộng giữa

hai miền Bắc Nam, một bà mẹ góa, tuổi mới ngoài ba mươi, ở vậy

nuôi con. Cuốn phim vui ít, buồn nhiều…

Ông đứng lên, lầm lũi xách va-li ra khỏi nhà, đi lang thang tìm

một chỗ vui để ăn

Tết. Ông không muốn nhớ những chuyện buồn. Ông đi tìm những

người bạn trước

kia làm việc cùng với ông ở bên Dân Sự cũng như bên Quân Đội.

Người chết trong

“nhà tù cải tạo”, người đã sống ở nước ngoài, người chết già,

người chết vì nghèo khổ.

Quá khứ như một thân cây đã chết, chỉ còn trơ cái gốc mục nát,

ông không ngồi xuống nghỉ chân được.

Ông lang thang khắp thành phố, nhìn mọi sự chung quanh mình

đổi thay. Xe cộ chạy rầm rầm trước mặt, người ta chen lấn nhau

đi. Người ở đâu ra nhiều thế. Ông thấy ai cũng lạ lẫm. Không phải

cái lạ mặt, lạ người, vì cả 40 năm, lớp người cũ đâu có còn lại bao

_________________________________________________________________________

ĐA HIỆU 103                              Trang 123
   119   120   121   122   123   124   125   126   127   128   129