Page 179 - dahie103
P. 179

rê cả đàn em kế là khóa 29 xuống núi LÂM VIÊN cùng một
lượt; nên phạm vào điều cấm kỵ của Bản phái.
-Anh nói gì tui không hiểu.
-Nói thiệt anh đừng buồn, anh “chậm tiêu” quá! Anh đọc
truyện PHONG KIẾM XUÂN THU chưa? Đoạn Tôn Tẩn cãi
lời thầy của mình là Quỹ Cốc, tự ý “xuống núi” sớm để giúp
Bàng Quyên nên bị nạn một ngàn ngày. Hai khoá 28 và 29
cũng y chang như Tôn Tẩn, có khác chi mô. Cũng bị chung
nạn kiếp "cải tạo" một ngàn ngày, nghĩa là chưa đủ ba năm
trong “tù ngục đỏ”, nên không được “chú SAM” cho qua
Mỹ theo diện H.O.

   Nghe anh giải thích, tui thấy giống ý của “chủ nhà” tui
quá! Thằng chả khoe khoá 28 cầm quân “mát tay" lắm; dẫn
ba khoá đàn em di tản từ Đà Lạt về Thủ Đức, quân không
hao một tên, súng không mất một khẩu. Rồi đến khi, vì vận
nước đến hồi mạc vận(!), huynh đệ bị cầm tù; trong bi thảm,
trong khốn cùng, anh em vẫn thương yêu, xẻ chia từng củ
khoai, trái chuối “cải thiện” được…, đùm bọc nhau có khác
chi huynh đệ ruột thịt. Tôn ti, trật tự vẫn được duy trì, chỉ có
“môn phái VÕ BỊ” mới giữ được truyền thống đó thôi anh
Thổ ạ. Đàn anh, đàn em tin tưởng nhau tuyệt đối, không sợ
bị bán đứng, bán nằm. Mỗi lần bị chuyển trại, thiên hạ lo
lắng còn mấy chả cười hì hì; thậm chí còn tuyên bố “đày ông
đi đâu cũng đếch sợ, vì có xuống vùng V(*) thì cũng sớm
được trình diện các đàn anh, mà toàn là những anh hùng
hào kiệt một thời!, đâu có thành ma lang thang đâu mà sợ”.
Có hận chăng là chưa thoả chí tang bồng của người trai thế
kỷ! Sanh không gặp thời, hay tại khoá của chả còn có hai
ông tên là Nguyễn Văn CHẠY và Nguyễn Văn XÙ nên mới
trở thành “Thiếu Uý 9 ngày” là vậy đó!. Ôi! có lẽ đó là ý
Trời phải không anh THỔ?

(*) Vùng V:

“ngôn ngữ nói chơi” của dân nhà binh, ám chỉ thế giới bên

kia. Vì VNCH có bốn Vùng chiến thuật: Vùng I, Vùng II,

Vùng III và vùng IV.

(_t_ò_a__s__o_ạ_n___Đ__a__H__i_ệ_u___c_h_ú___th__í_c_h__)_______________________________________

ĐA HIỆU 103           Trang 178
   174   175   176   177   178   179   180   181   182   183   184