Page 248 - dahie103
P. 248

lên, tự dưng có ngấn lệ ở bờ mi. Mệ bắt đầu “nhập vai bi” thật sự.

Nỗi lòng của người mẹ bị khơi lại cả một biến cố đau

thương…Lúc đó, mệ trông như bị đồng nhập…

Tui nhớ Huế, tui thương Huế, tui thích cầu Trường Tiền dài 12
nhịp, nước sông Hương đục, trong hai mùa, chợ Đông Ba đầy
ngập những hàng hóa cổ, hàng hóa mới, chùa Thiên Mụ hoá giải
được những buồn phiền. Từ rằm tháng tư Phật đản đến tháng bảy
lễ Vu lan, Huế thanh thoát mùi hoa Sen, những gánh hoa Sen ven
đường, góc chợ. Đường lên chùa làm sao quên được. Vì tui được
sinh ra ở Huế, lớn lên ở Huế, cả một thời là nữ sinh Đồng Khánh,
áo dài trắng, tóc thề, nón lá quai nhung, đường đi nội, ngoại thành,
lăng miếu,.. còn in đầy dấu chân kỷ niệm của chị em chúng tui.
Tui lập gia đình lúc còn trẻ tuổi, nhưng vững vàng. Sự nghiệp,
hạnh phúc với chồng hiền, bốn đứa con đều xinh đẹp thông minh.
Thế mà Mậu Thân đã cướp đi của tui hơn một nửa, thay vào đó là
sự đau khổ triền miên…

Giờ nghĩ lại, tui cũng còn không hiểu do đâu? hay tại trời cao?
Nhờ đâu mà tui chịu đựng được những đau khổ dập dồn như vậy?
Mỗi người có một số phận, có lẽ, tui phải nhọc nhằn với cái số
phận này. Mệ chùi nước mắt, rồi lại tiếp:

Lúc ấy tui vừa 38 tuổi, cái tuổi ni, tui nhớ đời! Không tin vào
mệnh, cũng phải tin, năm nớ hình như là năm mà tất cả dân
Huế đều phải nhớ ngày kỵ giỗ chung cho cả thành phố, nhớ trong
niềm đau, uất hận! Năm Mậu Thân, con khỉ long đong, nhà nhà ở
Huế đều chít vành khăn tang trắng, gia đình tui cũng không ngoại
lệ, đúng như nhữn ggì mà nhà văn Nhã Ca đã viết “Vành khăn sô
cho Huế”!. Con trai cả của tui lúc đó vừa 21 tuổi học đại học Huế
năm thứ ba. Khi cộng sản vào nhà, thằng cả trốn ở chuồng heo,
thằng hai và thằng út trốn giữa hai cái tường ngăn nhà bếp và nhà
tắm. Tui và con gái đi bỏ mối kẹo Gương ở Kim Long, ông nhà tui
thì công tác ngắn hạn ở Cầu Hai. Bọn cộng sản chó sói đã lôi
thằng cả của tui ra từ chuồng heo và dắt đi, sau khi tra hỏi chồng
tui hiện ở đâu. Khi Huế được tái chiếm bởi quân lực Việt Nam
Cộng Hoà, tui đi tìm con khắp nơi, cuối cùng theo đoàn người ra
Đập Đá thì mới tìm ra được xác con tui. Chắc con tôi chết tươi,
xương sọ vỡ ra, hàm răng còn khép hờ(như thể đang còn há hốc
mồm hoảng sợ khi bị giết?), hai tay bị trói ngược ra sau, tui nhận
dạng được con nhờ những giấy tờ sinh viên của nó.

_________________________________________________________________________

ĐA HIỆU 103  Trang 247
   243   244   245   246   247   248   249   250   251   252   253