Page 250 - dahie103
P. 250

“Cái chết của anh cả, mạ không nhớ à. Thù nhà, nợ nước hai vai!

–mạ đừng khóc nữa, con đi rồi con sẽ về”.

Thằng Hai học mấy năm ở Đà Lạt, một năm về phép thăm nhà một

vài tuần, rồi lại đi biền biệt.Trường Võ Bị huấn luyện nó cũng hay.

Từ một thằng sinh viên yếu đuối, biếng nhác, giờ nó rất tráng kiện,

ăn nói từ tốn, phong cách cũng lịch lãm. Đâu ra đấy. Ngày xưa nó

cẩu thả, vô trật tự bao nhiêu, thì nay nó chăm chút từ nếp áo, li

quần, đôi giày,…Chúng tui cũng tạm yên lòng vì thấy con mình

mạnh mẻ, thành nhân, ra dáng là đấng trượng phu. Chúng tui cũng

có chút hãnh diện với thằng con này, hy vọng một mai nó cũng

đóng góp chút công gì với quê hương.

Chuyện thằng con cả, sầu buồn cất dấu trong lòng, chuyện thằng

hai, tui vẫn thì thầm với lòng tui, bằng những lời cầu nguyện may

mắn và bình yên đến cho nó, khi chiến trận càng ngày càng khốc

liệt, lửa chiến tranh phủ kín quê huơng.

Đến chuyện con gái Kim Long thứ ba của tui. Con gái của tui là

đứa con gái đẹp, tuy tui chỉ có một mình o ta là con gái duy nhất,

nhưng hình như tui không hợp với o ta nhiều, vì tui không thích

cái tính đỏng đảnh, tự phụ, không khiêm nhường của o. Thi tú tài

hai, con gái tui đậu bình, o ta xin đi du học ở Mỹ, nhưng không

được, vì nói tiếng Anh không được lưu loát, tui khuyến khích o ta

theo ngành sư phạm, o ta chẳng chịu, thế là o ta ở nhà giúp tui làm

kẹo Gương.

Thời chiến tranh cao điểm, ở Đà Nẵng, Cam Ranh thì ngoại quốc

rất nhiều. Một buổi chiều, tui đi chợ về, thấy nhà vắng lặng, nhìn

trên bàn, thấy thư của o ta để lại, chỉ vỏn vẹn mấy chữ “Con đi

chơi ở Cam Ranh, vài ngày sẽ về -con Kim Long”. Ngày lại ngày,

không chỉ vài ngày mà hơn một tuần trôi qua, o ta cũng chưa thấy

về, tui phải một thân một mình vô Cam Ranh tìm kiếm. Thật

không thể ngờ được, đứa con gái Huế duy nhất của tui đã đi làm

thư ký cho Usaid ở Cam Ranh. Mới có một tuần mà bây giờ o ta

khác hẳn, mái tóc thề ngày nào nay thành tóc quăn dài, mắt mang

kính mát lớn, son phấn thì tô đậm, lại mặc jupe cao ngang đầu gối,

mang giày cao gót ỏng a, ỏng ẹo. Những đổi mới của o là quá sức

tưởng tượng của tui! Tui chẳng thấy o ta đẹp thêm, mà chỉ thấy o

ta giống một “me Mỹ”. Cứ cho tui là một mụ đàn bà Huế cổ lổ xỉ,

nhưng tui nghĩ, hầu như các bà mẹ Việt Nam nào vào thời đó,

cũng không chấp nhận cho con gái mình đi làm sở Mỹ, và nhất là

trang điểm ăn mặc lòe loẹt như vậy. Tui điện thoại cho chồng tui

vào Cam Ranh gấp, để lôi con gái tui về. Khi gặp nhau, chồng tui

_________________________________________________________________________

ĐA HIỆU 103                                Trang 249
   245   246   247   248   249   250   251   252   253   254   255