Page 251 - dahie103
P. 251

đã quá bực tức, hai cha con lời qua, tiếng lại, chồng tui đã tát o

một tát tai, cùng sởn một chút tóc quăn. Bỗng một tên Mỹ gần

bằng tuổi tui xuất hiện, hắn can ngăn. Tui nghe con Kim Long gọi

hắn ta là “Daddy”, Kim Long còn nói hắn sẽ bảo lãnh o ta sang

Mỹ du học. Chồng tui hét lên và cấm o ta không được về nhà.

Phần tui, ức nghẹn ngang cổ, “giấy rách cũng phải giữ lấy lề”. Thế

là tui mất đứa con gái một cách dễ dàng, không thể nào ngờ được!

Công tui nuôi nấng, dạy dỗ hơn 20 năm dài, giờ đây là con số

không, có chăng, chỉ là đau khổ cùng cực trong những giọt nước

mắt lưng tròng. Chúng tui trở về Huế với một nỗi niềm đau đớn và

khủng hoảng tinh thần. Phần Kim Long, kể từ ngày đó cho mãi

đến “tháng tư đen” 1975, o ta cũng không trở về thăm chúng tui

lần nào. Tui coi như o ta đã chết thật rồi!

Đầu năm 1975, những trận đánh cứ kéo dài dai dẳng, Huế cũng

chẳng yên lành gì. Ông nhà tui cũng tránh ở nhà thường, và cũng

thường trực tại ty cảnh sát. Nhà trở nên vắng lặng, thật buồn vì chỉ

còn tui và thằng út. Tôi chờ chồng, tôi ngóng tin của thằng Hai, cứ

như thế mà cảm thấy mình mòn mỏi. Vùng cao nguyên miền

Trung mất! Đất nước thật sự rơi vào hoảng loạn. Thằng Hai đóng

ở Phú Bổn đang chạy về Nha Trang, những người láng giềng xung

quanh ở Huế tìm đường di tản, làm lòng tui càng bấn loạn thêm.

Nhớ ngày ra trường con tui nói “Mạ đừng lo, con chọn pháo binh,

khó mà chết mô!”.

Thế mà con tôi lại chết vào giờ thứ 25! Nghe nói lại, hắn cùng

đồng đội di tản, hắn không đi bộ, mà ngồi trên chiến xa, có mặc áo

giáp, có đội nón sắt, thế mà một mảnh đạn B.40 vô tình đã ghim

vào duới vai của hắn, máu ra nhiều, dù được cấp cứu, nhưng về

đến Nha Trang thì chết. Xác con tui được đưa về Huế khoảng hơn

nửa tháng thì Huế mất vào tay Việt cộng.

Người người hối hả lo di tản, do đó đám ma hắn chỉ có vài người

bạn thân. Thật là tội cho bạn gái của hắn ở dốc Nam Giao, sắp sửa

là dâu của tôi, o khóc đến ngất xỉu… Thật tôi nghiệp cho đứa con

dâu chung tình của tui, nay đã trở thành gái gìa lỡ thời mất rồi.

Nghĩ đến con dâu chưa cưới rồi nghĩ đến con gái của mình, tui

cảm thấy tui thật vô phước! Tui thật đau khổ nhưng cũng đành.

Một lần nữa, lại tự an ủi mình, như thế vẫn còn hơn là xác con tôi

nằm bờ, nằm bụi, thối rửa giữa rừng núixa lạ nào đó!

Cộng Sản, chiến tranh, tao loạn đã cướp đi của tui hai đứa con trai.

Thời cuộc cũng đã đưa đẩy đứa con gái duy nhất của tui xa tui.

Nỗi lòng thì chồng chất sầu, tui không muốn nghĩ, mà chỉ muốn

_________________________________________________________________________

ĐA HIỆU 103                                           Trang 250
   246   247   248   249   250   251   252   253   254   255   256