Page 251 - dahie103
P. 251
đã quá bá»±c tức, hai cha con lá»i qua, tiếng lại, chồng tui đã tát o
một tát tai, cùng sởn một chút tóc quăn. Bỗng một tên Mỹ gần
bằng tuổi tui xuất hiện, hắn can ngăn. Tui nghe con Kim Long gá»i
hắn ta là “Daddyâ€, Kim Long còn nói hắn sẽ bảo lãnh o ta sang
Mỹ du há»c. Chồng tui hét lên và cấm o ta không được vá» nhà .
Phần tui, ức nghẹn ngang cổ, “giấy rách cÅ©ng phải giữ lấy lá»â€. Thế
là tui mất đứa con gái một cách dễ dà ng, không thể nà o ngỠđược!
Công tui nuôi nấng, dạy dỗ hơn 20 năm dà i, giỠđây là con số
không, có chăng, chỉ là đau khổ cùng cá»±c trong những giá»t nước
mắt lưng tròng. Chúng tui trở vá» Huế vá»›i má»™t ná»—i niá»m Ä‘au đớn vÃ
khủng hoảng tinh thần. Phần Kim Long, kể từ ngà y đó cho mãi
đến “tháng tư đen†1975, o ta cũng không trở vỠthăm chúng tui
lần nà o. Tui coi như o ta đã chết tháºt rồi!
Äầu năm 1975, những tráºn đánh cứ kéo dà i dai dẳng, Huế cÅ©ng
chẳng yên là nh gì. Ông nhà tui cÅ©ng tránh ở nhà thưá»ng, và cÅ©ng
thưá»ng trá»±c tại ty cảnh sát. Nhà trở nên vắng lặng, tháºt buồn vì chỉ
còn tui và thằng út. Tôi chỠchồng, tôi ngóng tin của thằng Hai, cứ
như thế mà cảm thấy mình mòn má»i. Vùng cao nguyên miá»n
Trung mất! Äất nước tháºt sá»± rÆ¡i và o hoảng loạn. Thằng Hai đóng
ở Phú Bổn Ä‘ang chạy vá» Nha Trang, những ngưá»i láng giá»ng xung
quanh ở Huế tìm đưá»ng di tản, là m lòng tui cà ng bấn loạn thêm.
Nhá»› ngà y ra trưá»ng con tui nói “Mạ đừng lo, con chá»n pháo binh,
khó mà chết mô!â€.
Thế mà con tôi lại chết và o giỠthứ 25! Nghe nói lại, hắn cùng
đồng đội di tản, hắn không đi bộ, mà ngồi trên chiến xa, có mặc áo
giáp, có đội nón sắt, thế mà một mảnh đạn B.40 vô tình đã ghim
và o duá»›i vai cá»§a hắn, máu ra nhiá»u, dù được cấp cứu, nhưng vá»
đến Nha Trang thì chết. Xác con tui được đưa vỠHuế khoảng hơn
ná»a tháng thì Huế mất và o tay Việt cá»™ng.
Ngưá»i ngưá»i hối hả lo di tản, do đó đám ma hắn chỉ có và i ngưá»i
bạn thân. Tháºt là tá»™i cho bạn gái cá»§a hắn ở dốc Nam Giao, sắp sá»a
là dâu cá»§a tôi, o khóc đến ngất xỉu… Tháºt tôi nghiệp cho đứa con
dâu chung tình cá»§a tui, nay đã trở thà nh gái gìa lỡ thá»i mất rồi.
Nghĩ đến con dâu chưa cưới rồi nghĩ đến con gái của mình, tui
cảm thấy tui tháºt vô phước! Tui tháºt Ä‘au khổ nhưng cÅ©ng đà nh.
Một lần nữa, lại tự an ủi mình, như thế vẫn còn hơn là xác con tôi
nằm bá», nằm bụi, thối rá»a giữa rừng núixa lạ nà o đó!
Cộng Sản, chiến tranh, tao loạn đã cướp đi của tui hai đứa con trai.
Thá»i cuá»™c cÅ©ng đã đưa đẩy đứa con gái duy nhất cá»§a tui xa tui.
Nỗi lòng thì chồng chất sầu, tui không muốn nghĩ, mà chỉ muốn
_________________________________________________________________________
ÄA HIỆU 103 Trang 250

