Page 252 - dahie103
P. 252

quên, đầu tui hình như cứng ngắt vì cái khổ đã biến thành nỗi sầu

vô biên. Tui có tội chi mô, mà tui bị đến hai lần cảnh tre già phải

khóc măng xanh, tui không điên là may lắm đó, có lẽ vậy mà tui

sớm bị mờ mắt... Khi mồ thằng Hai chưa xanh cỏ, Huế cũng như

Sàigòn bị Cộng sản bức tử, nhà tui ở nội thành. Nhà nước viện lý

do cần một trạm y tế nên đã dành gần hết gian trước để làm phòng

khám, mẹ con tui cố giữ căn nhà nên đành ở gian nhà phía sau.

Bây giờ ông nhà tui không dám về Huế vì ám ảnh vụ “thảm sát”

tết Mậu Thân. Tui đành bỏ cả nhà cửa, mồ mả con cái, tổ tiên để

vào Sài gòn. Vào Sàgòn để đoàn tụ với ổng, nhưng chưa được nửa

tháng, thì nhà tui phải trình diện đi “tù cải tạo”. Mười ngày đã

qua, người đi vẫn không thấy về, đôn đáo thăm dò mới biết là thời

gian đi đường 10 ngày, chứ không phải là đi “cải tạo” 10 ngày –

đúng là ngôn ngữ của “vẹm” như ông TT Thiệu đã từng nói “đừng

nghe những gì cộng sản nói, mà hãy nhìn những gì cộng sản làm”.

Trước khi cộng sản chiếm trọn Miền Nam, người dân đã thờ ơ với

lời cảnh báo của Tồng thống. Mà trách dân chúng sao được, ngay

cả một số “Sư, Cha”, một số các nhà trí thức khoa bảng cũng còn

“lọt bẩy tuyên vận” của cộng sản! Một tháng sau, có thư nhà tui

gởi về, nơi gởi là “hòm thư” từ Long Giao-Long Khánh. Biền biệt

hơn một năm sau, lại nhận được thư nhà tôi gởi về, tôi hoảng sợ vì

biết nay chồng tôi bị đày ra tận ngoài Bắc, nơi gởi là hòm thư Hà

Nam Ninh. Biết rõ nhà tui ở đất Bắc, và cũng không biết ngày về,

tôi tiếp tục thăm dò…Tui tuyệt vọng, vì không biết ngày nào ông

nhà tui được về. Lại còn nghe tin bọn cộng sản nói rằng “Dân

cảnh sát là phụng hoàng, nặng tội hơn quân đội. Sẽ ở tù …”mút

mùa”.

Tui không trở về Huế được vì đã mất nhà, hộ khẩu cũng không

còn. Tui đành tạm trú với em tui ở Sàigòn. Chỉ tội thằng con út

của tui, nó chỉ học đến lớp 9 thì dang dở việc học. Lúc này, thằng

út tránh né đi “nghĩa vụ quân sự”, nên gia nhập “thanh niên xung

phong”. “Thanh niên xung phong” thì không bị xét lý lịch. Thằng

út hết đi khu kinh tế mới Lê Minh Xuân, lại về Đồng Tháp đầm

lầy nước đọng, qua U Minh phèn chua, nước mặn, muỗi, vắt, rừng

thiêng, rắn độc...Nhìn dáng con đi xiêu vẹo trong đôi dép râu, bàn

chân nhuốm đầy phèn đỏ, đầu đội “nón tai bèo”, vai đeo ba lô

nặng, mà lòng tui càng tan nát thêm. Thời ấy bên Cam bốt “cáp

duồn”, tui rất sợ con mình bị đưa đi đội đạn cho quân đội cộng

sản. Qua 5 năm, nhờ Trời Phật ngó lại, thằng út chúng tui trở về.

Chúng tui cũng đắp đổi qua ngày. Tui làm đủ thứ nghề, mà ngôn

_________________________________________________________________________

ĐA HIỆU 103  Trang 251
   247   248   249   250   251   252   253   254   255   256   257