Page 291 - dahie103
P. 291

thường xảy đến khi ta gặp bạn bè, hay khi cô đơn bên ly cà
phê trong một quán ăn hay một tiệm cà phê chẳng hạn. Khi

ấy, đâu có computer để đánh vào keyboard, đâu có giấy
croquis để phác họa chân dung một người bạn. Chỉ có những
tờ napkin có sẵn trên bàn. Nói nôm na là những tờ giấy lau
chén, lau muỗng, đũa, hay chùi miệng. Chúng mới là cứu
tinh. Chúng xuất hiện đúng lúc, như một ân nhân, vì nếu
không, ý thơ sẽ bay mất, hay nét vẽ kia cũng sẽ vô vọng, lúc
người họa sĩ đã tìm thấy một nỗi xúc động trước người bạn
của mình.

         Báo Thư Quán Bản Thảo kỳ này, bài thơ Đinh Cường
mang tựa đề “Tháng chín, đoạn ghi trên giấy napkin ở
Starbucks Coffee” đã chứng minh cho vai trò quan trọng
của tờ napkin trong văn học. Không phải là “giấy bút tôi ai
có cướp giựt đi, tôi sẽ dùng dao viết văn trên đá”(Phùng
Quán) mà là “giấy vở tôi nếu tôi không mang theo, tôi sẽ
làm thơ trên tờ napkin starbucks…”

         Riêng phần tôi, thì hay dùng bao thuốc lá để thay vào
napkin. Đó là thời thanh xuân, “thời bụi”, thời mà chẳng có
bàn để viết, chẳng có giấy để ghi. Ghé vào một quán bên
đường, ngồi nhìn cô hàng, thấy cô hàng có chiếc quần đen
như mượt, có bờ tay lông măng, tự nhiên thi hứng lại nổi lên.
Mà quán thì nghèo làm gì có giấy napkin như các nhà hàng.
Thôi thì đành lấy bao thuốc lá ra để làm giấy ghi đỡ…Như
những câu thơ viết vội như thế này:

              Cô hàng cho xin ly cà phê nhỏ
              Tôi uống cho đầy đôi mắt trong
               Một mai tôi chết bên trời Bắc
             Em làm sao được khóc bên song?

_________________________________________________________________________

ĐA HIỆU 103                                   Trang 290
   286   287   288   289   290   291   292   293   294   295   296