Page 297 - dahie103
P. 297
tôi không thể né tránh được. Mặc dù tôi có yêu cầu hãy để tôi vá»,
nhưng Trúc nhất định không cho Khang ngừng xe, rồi khóc, để
là m rối trà Khang và tôi.
Tháºt tình lúc nà y, tôi không biết mình phải trốn đâu cho khá»i
xấu hổ, và cÅ©ng không biết phải là m gì để Khang đừng nghÄ© gì vá»
những lá»i nói cá»§a Trúc, cÅ©ng như để là m cô ngưng khóc, tôi đà nh
đấu dịu:
- Thôi được rồi, Trúc đừng khóc nữa, mình sẽ đi với Trúc, để
Trúc đừng nghÄ© là mình ghét cáºu. Anh Khang ạ, xin cứ lái xe Ä‘i
tiếp đi, tới đâu thì tôi cũng vẫn ngồi đây, không đòi vỠnữa.
Nói xong tôi thu mình và o góc xe, không nói thêm gì cả. Trúc
đã thôi khóc, một lúc sau cô lại huyên thuyên, lại nhõng nhẽo với
Khang coi như không có chuyện gì xảy ra. Qua kÃnh chiếu háºu, tôi
bắt gặp Khang nhìn tôi, lần nà y ánh mắt anh hình như trở lại nồng
ấm như ngà y nà o và nó còn như ngầm chứa má»™t lá»i xin lá»—i. Tôi
cay đắng quay mặt đi, tôi không muốn ai thương hại mình cả, nhất
là ngưá»i đó là Khang. Äến lúc nà y thì tôi đã hiểu tại sao Thanh
Trúc lại rủ tôi đi cùng. Cô ấy ghen khi nghe nói Khang có vẻ mến
tôi và đã có lần chở tôi vá». Äà n bà khi trả thù thì sá»± trả thù đó rất
nhẹ nhà ng, nhưng đau lắm. Biết mình ngu bây giỠđã quá muộn
rồi. Tôi nhắm mắt lại để mặc cho những giá»t nước mắt đắng cay
chảy dà i.
Sau lần Ä‘i chÆ¡i đó, Thanh Trúc nghỉ há»c luôn.Tôi và Khang
vẫn gặp nhau trong lá»›p, nhưng cả hai Ä‘á»u không nhắc gì vá»
chuyện hôm đó.
Lá»›p há»c thêm rồi cÅ©ng tan như đám mây cuối trá»i. Ngà y cuối
cùng Khang không Ä‘i há»c.Tôi ngồi nán lại ở cuối lá»›p, nhìn vá» phÃa
mà nhiá»u lần Khang ngồi đó vá»›i đám bạn, ném cái nhìn vá» phÃa tôi
vá»›i ánh nhìn và nụ cưá»i mà tôi không bao giá» quên. GiỠđây, lá»›p
há»c trống rá»—ng không còn ai. Buồn là m sao, tôi đứng lên nhìn má»™t
lần chót chá»— Khang ngồi, rồi bước ra cá»a, nghe lòng mình chợt
rưng rưng. Giã từ, giã từ tất cả, má»™t chút tình yêu tuổi há»c trò như
như khói sương, như mây, đẹp và mong manh, dễ vụt bay,….
Hơn bốn năm trôi qua, hơn bốn năm rồi chưa gặp lại nhau một
lần, thế mà tôi vẫn không thể quên được ngưá»i con trai ấy, ngưá»i
đã trao cho tôi ánh nhìn ấm áp, dù giữa chúng tôi lúc đó chỉ lÃ
những ngưá»i bạn cùng lá»›p thế thôi. Trong cuốn nháºt ký, những
dòng chữ trìu mến viết vỠKhang trà n đầy trên giấy. Những tấm
hình chụp chung cả lá»›p, được tôi dán và o vá»›i những trang trà tháºt
đẹp xung quanh, chỉ vì chúng mang hình ảnh của Khang. Tấm
_________________________________________________________________________
ÄA HIỆU 103 Trang 296

