Page 57 - dahie103
P. 57

tôi vừa đặt chân đến Sài Gòn lần đầu tiên và mưa lớn trong đêm
tôi rời đất nước ra đi. Những ngày ở trung học Trần Quí Cáp tôi có
viết bốn câu thơ tình:

Em về phố Hội chiều mưa lớn
Vóc ngọc ngà khoe dưới lụa hồng
Ta như giọt nước mùa mưa đó
Đã cuốn trôi về trăm nhánh sông.

Bốn câu thơ đã trở thành điềm báo trước cho tôi, giọt nước mưa
trên con đường Phan Đình Phùng Hội An ngày nào đã thật sự cuốn
về trăm nhánh sông trên khắp bốn phương trời. Tôi rời Hội An
năm 1972. Ngày ra đi, một người bạn lớn hơn tôi vài tuổi, cũng là
người làm thơ quen thuộc ở phố Hội thời đó, Huỳnh Kim Sơn,
tặng tôi hai câu thơ:

Trong tôi đã hết mùa xuân thắm
Cỏ mọc quanh đời say viễn du.

Hai câu thơ rất hay nhưng với tôi chưa mang nhiều ý nghĩa như
bây giờ. Tôi đi học ở Sài Gòn chứ chẳng viễn du nơi phương trời
xa lạ nào cho lắm. Ngày đó Sài Gòn khá xa với Đà Nẵng nhưng

năm nào khi Tết đến tôi vẫn trở về.

Hội An những ngày tôi sống buồn và vắng vẻ. Thành phố buồn
đến nỗi trong một bài luận văn tả Hội An, tôi đã gọi đó là ”Thành
phố chết”. Không những con người chẳng ai ngó ngàng đến Hội
An mà cả chiến tranh cũng bỏ sót Hội An. Thật vậy, ngoại trừ vài
trận đánh lẻ tẻ, trong suốt mấy mươi năm của cuộc chiến, thành
phố thân yêu của tôi gần như được cả hai bên để cho yên, đúng ra

là quên lãng.

Điều rất lạ, ngay cả Mỹ, trong thời cao điểm với cả trăm ngàn

quân đóng ở Đà nẵng, cách đó chỉ vài chục cây số, không đơn vị

nào đóng ở Hội An. Hẳn nhiên không ai để ý đến chuyện bảo tồn

văn hóa mà chỉ vì Hội An đã không còn là một vị trí kinh tế chính

trị chiến lược như 300 năm trước. Dù sao, nhờ những lãng quên đó

mà ngày nay những mái ngói cong còn nguyên vẹn, những cột nhà

chạm trổ tinh vi đã giúp kiếm ra được ít tiền của du khách để nuôi

s_ố_n__g__n_g__ư_ờ__i_d_â__n__p_h_ố__H__ộ__i_s_ô__n_g__H__o__à_i_. __________________________________

ĐA HIỆU 103                       Trang 56
   52   53   54   55   56   57   58   59   60   61   62