Page 88 - dahie103
P. 88

“Tuổi ngà con gái cho anh
Anh mang theo với hòa bình…xót xa!” (3)
( Mộ Khúc)

Một tháng sáu nào…mưa Saigon trầm trầm không dứt hạt , tôi tiễn
đưa anh trước cổng trường Marie Curie, từng xác phượng buồn
tơi tả trong sân.
Dặn dò tôi, em phải can đảm đứng lên, đừng khóc. Hoàn cảnh này
ai cũng muốn tự sát…Nhưng anh đi, rồi anh sẽ trở về…Chúng tôi
sẽ có nhau với mộng bình thường, bên ruộng lúa, nương khoai,
quên đời dâu bể…

“ Môt ngày nào anh về…
Mắt, môi em sẽ rạng ngời thân ái
Yêu dấu ngọt nồng trên tóc, trên tay
Em còn trọn vẹn cho anh
Một trái tim bão nổi tràn đầy
Và hồn thơ em yêu người mãi mãi….
Khi anh về,
Cho em khóc thật ngọt trên vai anh,như những giọt lệ thầm của vợ
đón chồng –cánh phượng hoàng đã gãy…
Chúng ta bắt đầu lại đời mình như đá sỏi ngu ngơ
Bên ruộng lúa, nương khoai
Tóc em dài đằm thắm, đơn sơ
Những giọt mồ hôi anh tưới ruộng đồng xanh, nuôi con chúng
mình khôn lớn…” (4)
( Bài N.T)

Nhưng ước mơ nhỏ nhất đã xa hẳn một tầm tay. Người miền Nam

bỗng dưng thành những kẻ tội đồ trong vận nước oan khiên.

Chúng tôi không có quyền định đoạt số phận mình. Kêu Trời, Trời

xa quá. Kêu đất, đất không hay.

Mang tâm trạng của cô bé Anne Frank, trong những ngày quê nhà

bị Đức Quốc Xã chiếm đóng, khi những đôi dép râu xéo dày thành

phố tuổi thơ tôi, tôi dửng dưng, bất cần, lì lợm trước họng súng kẻ

thù. Tôi mạnh mẽ vươn vai như anh mong muốn. Khi không còn

gì để mất, người ta đã đứng trên sự sợ hãi, bất chấp hiểm nguy..…

Trong nhà tù lớn nhất ở hai miền Nam Bắc, đã có mặt đủ hết

những chiếc còng, những đòn tra tấn trên thân thể của Bố tôi, các

_________________________________________________________________________

ĐA HIỆU 103                              Trang 87
   83   84   85   86   87   88   89   90   91   92   93