Page 132 - hoiuctucaitao
P. 132

Chiều ngày 26 tháng 9 năm 1975, các bạn thân cùng nhóm học
với Con tôi đến nhà báo cho gia đình biết, trong lúc đang cùng
mọi người nghe thuyết giảng tại Trường Luật ở đường Duy Tân,
Saigon, Con tôi đã bị Công an bắt đưa lên xe chở đi đâu không
biết.

Vợ của Tôi lo lắng chạy ngược chạy xuôi, trình hỏi khắp các cơ
quan Công an Quận, Thành phố, không ai biết gì. Chồng đã bị
bắt đi trình diện học tập, suốt mấy tháng trời bặt không tin tức.
Nay, khi không, Con lại bị bắt đưa đi đâu mất tích chẳng biết
sống chết ra sao. Vợ của Tôi buồn phiền, lo nghĩ sinh bệnh
nặng, phải đưa đi cấp cứu mấy lần mới thoát chết.”

Thật là “Họa vô đơn chí, Phúc bất trùng lai”. Mặc dù thất vọng,
nhưng gia đình chúng tôi theo đạo Phật, thấu hiểu “luật nhân
quả”, nên luôn luôn tin tưởng rằng không bao giờ Trời hại người
hiền lương. Gia đình chúng tôi chưa bao giờ làm điều thất đức,
trước sau gì rồi cũng được an toàn thoát nạn.

“Ngày tháng buồn khổ cứ vô tình trôi qua. Bỗng dưng một hôm,
vào khoảng tháng 9 năm 1976 tức là một năm sau, tự nhiên có
một người trẻ, bạn tù của con Tôi mới được tha, tới nhà báo tin
cho biết là con Tôi đang bị giam trong Khám Chí Hoà. Mừng rỡ,
Vợ của Tôi chạy đi nhờ người chỉ vẽ cách làm đơn xin và được
vào thăm nuôi con.

Hơn 1 năm xa cách, Mẹ con mới lại có dịp thấy mặt nhau, trong
sân của Khám Chí Hoà. Thấy con chỉ còn da bọc xương, ốm
tong ốm teo, ghẻ lở cùng mình, đầu tóc rụng trơ sọ, quần áo rách
nát bẩn thỉu, không đi nổi, phải bò lết ra gặp Mẹ. Trước cảnh
tượng vô cùng đau thương đó, Vợ của Tôi sót xa, nghẹn ngào,
tim gan se thắt, đau đớn như đứt từng khúc ruột.”

                                                             132
   127   128   129   130   131   132   133   134   135   136   137