Page 157 - hoiuctucaitao
P. 157

Anh em trong đội nhỏ nhẹ can ngăn, và bỏ cả sinh hoạt riêng
tiếp tay anh ấy tìm kiếm. May sao, đúng lúc anh Đội trưởng cúi
nhìn dưới gầm xạp ngủ, mặt trời lên cao ánh sáng tỏ hơn chiếu
suốt vô nhà, qua các khe hở của vách phên “chổm”, thấy một
vật gì trăng trắng bóng loáng nằm tuốt trong góc nhà. Khều ra
thì là chiếc Gô đồ ăn có ghi tên người kêu mất. Quanh nắp
miệng Gô và chung quanh đáy Gô, đầy những vết răng chuột
gặm, có chỗ gần thủng. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, đem trả
lại chiếc Gô cho anh ấy. Cầm lấy chiếc Gô, anh ấy nét mặt
sượng sùng, mừng quên cả nói cám ơn.”

Hiện nay, anh ấy cũng đang định cư tỵ nạn tại Hoa Kỳ cùng với
vợ con, như các bạn Tù cũ ở chung một Láng tại K2 (Trại Cây
Khế) Liên trại 1, Việt Cường, ên Bái, Hoàng Liên Sơn.
Không biết đến bây giờ anh ấy có còn nhớ, và ân hận không?

MẶT TRÁI CON NGƯỜI

Hiểm nguy, hổ cũng cụp đuôi,
Khốn cùng, bản chất con người bộc ra.
Xưa kia luồn cúi ba hoa,
Ra vào cửa hậu, nhờ Bà cậy Ông.
Quan cao, nhà rộng mênh mông,
Mánh mung, thâm lạm của công làm giầu.
Cấp trên, nịnh đội lên đầu,
Tùy tùng, khai thác như trâu kéo cầy.
Chậm chân chạy, phải vào đây,
Gian lao đói khổ khác ngày quyền uy.
Tâm đen bần tiện tức thì,
Lộ qua lời nói hành vi đê hèn.
Gian manh sống cạnh người hiền,
Khác đâu lang sói ở bên đàn cừu.

                                                             157
   152   153   154   155   156   157   158   159   160   161   162