Page 213 - hoiuctucaitao
P. 213

và nước uống chín cho Tù nằm điều trị tại đây chớ không phải ra
ngoài lao động theo ội nữa.

Trong thời gian nằm tại Bệnh xá, Tôi còn phải chứng kiến một
anh bị kiết lỵ và phù thũng nằm chung giường chết rất thương
tâm. Anh ấy được đưa vào nằm cạnh Tôi sau giờ khám bệnh
buổi chiều, đến nửa đêm thì chết. Ngay sau khi được vào Bệnh
xá, anh ấy mở túi xách đựng dụng cụ ăn và mấy thứ lặt vặt cần
dùng như bàn chải răng khăn mặt… ra xem, lấy mấy bức thư và
ảnh của Vợ Con ra khoe Tôi và chăm chú đọc lại rất vui vẻ yêu
đời.

Tôi thấy trong túi có hộp sữa bò đặc hiệu con chim và một hộp
bánh quy. Tôi nói chúng ta bị bệnh là do thiếu dinh dưỡng mà
ra, sao anh không dùng sữa và bánh mà “bồi dưỡng” cho nó
khoẻ để dành làm gì, lỡ chết vì đói kiệt sức cơ thể không chống
nổi bệnh hoạn thì chẳng phụ lòng Vợ Con lắm sao? Anh ấy cười
trả lời chưa cần, Tôi còn đủ sức chịu đựng mà!

  ến khuya anh ấy lên cơn sốt nóng như lửa, rồi mê man, Tôi
phải kêu cứu và xuống đất nằm để nhường nguyên chiếc giường
cho anh ấy. Anh “Thi ua” nằm ở phòng khám bệnh kế bên nói
vọng sang trả lời:

    “-Để sáng sẽ tính”.

  ến gần sáng, anh Tù bệnh lịm dần không nghe tiếng rên rỉ nữa,
anh ấy đã ra đi vĩnh viễn. Anh ấy là một Sĩ quan cấp Úy thuộc
Công binh, Tôi không nhớ tên và đơn vị.

Phải đợi đến kẻng báo thức sáng, Cán bộ Trực Trại vào mở khoá
cửa phòng giam bệnh và Cán bộ tế đến lập biên bản xong,
chúng tôi mới được lệnh Cán bộ Tế để anh chết nằm vào

                                                             213
   208   209   210   211   212   213   214   215   216   217   218