Page 239 - hoiuctucaitao
P. 239

thắc mắc, đến gần thủ thỉ hỏi xem gia đình có gặp trở ngại gì
không? Tôi buồn, lo lắng, lấy thư của con đem ra đọc đi đọc lại,
cố tìm cho ra manh mối, chẳng thấy tin gì khác lạ. Ngoài cái tin
con gái lớn, được đi làm ở Bệnh viện Nguyễn văn Cội vùng Củ
Chi, cách Saigon vài chục cây số, và tin người con trai kế, trước
30-4-1975 học Khoa Minh ức, được Phòng tế Phường cử
đi chăm sóc sức khoẻ cho đồng bào của Quận, đang công tác tại
khu Thủy lợi Lê Minh Xuân.

Mọi người đoán già đoán non, an ủi rằng : “đi làm xa Saigon”,
“đi công tác tại khu Thủy lợi”, không chừng đây là những lời
bóng gió báo tin là 2 người con của tôi, đã gặp được mối tổ chức
“đi vượt biên” rồi. Nếu đúng thì là điều đáng mừng, vì nhiều bạn
trong chúng tôi, cũng từng được gia đình gửi thư nói như vậy, để
báo tin con đã “vượt biên” ra khỏi Việt Nam. Chắc là vợ của tôi
ở nhà bận bịu lo cho con như vậy, nên chậm trễ trong việc đi gửi
Bưu kiện, không có gì đáng lo, trước sau gì rồi cũng có quà. Có
người đề nghị cho tôi mượn mì ăn liền “bồi dưỡng” đỡ, khi nhận
được quà trả lại sau. Tôi từ chối không nhận, vì chẳng biết hoàn
cảnh thật của vợ con ra sao, lỡ không có quà lấy gì để trả nợ.

Tôi kiên nhẫn chịu đựng, tiếp tục mưu sinh linh tinh cho qua cơn
đói khổ. Anh Tổ trưởng của tôi không còn quan tâm góp ý kiến
“xây dựng” cho tôi, trong những buổi kiểm thảo ban đêm của

  ội nữa. Vì chính bản thân anh ấy cũng chưa nhận được Bưu
kiện nào như tôi, và đang mưu sinh linh tinh còn bạo hơn tôi.
Qua những mẩu chuyện tâm sự của anh ấy, tôi cảm đoán được
hình như trước 30 tháng 4 năm 1975, anh ấy có chuyện gì lủng
củng trong gia đình, giữa 2 bà vợ lớn vợ nhỏ sao đó, nên bây giờ
chẳng ai lo cho. Thật tội nghiệp!

                                                             239
   234   235   236   237   238   239   240   241   242   243   244