Page 40 - hoiuctucaitao
P. 40

nhiên nhà thầu phải cung cấp đủ thứ, y như 3 ngày vừa qua tập
trung tại Ðại học xá Minh Mạng, nên không đem theo đồ dùng.
Có người chậm hiểu, không thức tỉnh sớm, đến bữa ăn đầu tiên
tại trại tập trung không có đồ dùng để ăn, mới quýnh lên, vội vã
lấy mì gói ăn liền đem theo, năn nỉ xin đổi lấy Ca, Gamen,
muổng, niã, từ những bạn nhặt được nhiều không dùng hết.

Ðội của Tôi được chia một dẫy nhà tôn tiền chế, gần “nhà bếp
2” dành riêng cho khu giam Ðại tá. Nhà được dựng trên nền xi
măng cao hơn mặt đất chừng 20 phân. Nhà thuộc loại kho chứa
vật liệu, không có cửa sổ dọc 2 bên hông, chỉ có 2 lối ra vào ở 2
đầu nhà, cánh cửa đã bị gỡ mất. Một vài miếng tôn làm tường,
dọc 2 bên hông nhà cũng đã bị gỡ mất. Chúng tôi phải chia nhau
đi tìm những miếng tôn, cong rách vứt gần mấy đống rác, đem
về đập thẳng ra để cột chám vào mấy chỗ trống cho kín gió, cản
sương đêm, và ngừa mưa tạt. Tôn trên mái nhà cũng có nhiều lỗ
thủng, không có thang để leo lên chám, đành để vậy.

Ai xui xẻo nằm đúng chỗ dột, chỉ còn cách trải áo mưa hoặc
miếng ni lông choàng thay áo mưa, lên trên nóc mùng (màn) mà
hứng nước chịu trận. Chung quanh nhà không có cây cao tàn lá
cho bóng mát, nên ở trong nhà ban ngày nóng như bị nung trong
lò lửa. Ngược lại, ban đêm lạnh toát như nằm trong hầm chứa
nước đá.

Trong lúc đi kiếm vật liệu gần bờ rào, quanh các dẫy nhà khác,
Tôi tình cờ gặp Ðại tá Phạm văn Cảm, đang đứng tựa bên vách
đầu nhà của một Ðội khác. Tôi đến gần chào, ông đã già lụ khụ
mắt kém, nhưng vẫn nhận ra Tôi, bắt tay thăm hỏi thật thân
thiện. Ông đã giải ngũ từ thời Tổng thống Ngô Ðình Diệm (Ðệ
nhất Cộng hoà), mà cũng phải đi trình diện tập trung cải tạo. Tôi
biết Ðại tá Cảm từ tháng 6 năm 1949, khi Tôi mới tốt nghiệp

                                                              40
   35   36   37   38   39   40   41   42   43   44   45