Page 533 - hoiuctucaitao
P. 533
đoà n Thanh tra Trung Ương Cục Trại giam từ Hà Nội và o,
nhưng suốt má»™t năm rưỡi trá»i trôi qua không bao giỠông ta đả
động tá»›i việc thá»±c hiện lá»i đã hứa. Mãi tá»›i giữa tháng 1 năm
1988, Vợ Con Tôi đã phải tới Trại xin “thăm nuôi†đặc biệt vì
Tôi bị mắt biến chứng hà nh Ä‘au đớn đến ná»—i phải đưa từ NhÃ
Thăm Nuôi và o Bệnh xá Trại cấp cứu tiếp nước biển (serum)
và o máu qua một đêm không chết, sáng hôm sau ông ta mới
quyết định cho di tản vỠSaigon “cấp cứu†chữa mắt. Từ lúc có
quyết định đến lúc hoà n tất thủ tục giấy tỠ“di tản cấp cứu†phải
mất khoảng 2 tiếng đồng hồ.
Chiếc xe hÆ¡i du lịch xưa nay ông ta thưá»ng dùng là m phương
tiện di chuyển ra ngoà i trại, hôm nay được xỠdụng để chở Tôi
và Vợ Con Ä‘ang “thăm nuôi†cùng Ä‘i Saigon “cấp cứuâ€. Xe rá»i
Trại và o lúc 10 giỠsáng, chạy đến khoảng trưa thì ngừng tại một
khu buôn bán có nhiá»u nhà phố vừa trệt vừa có tầng lầu xây xen
kẽ bên nhau dá»c 2 bên lỠđưá»ng, để ăn uống trước khi tiếp tục
Ä‘i. Tôi không biết tên Thị trấn, nhưng nhá»› có má»™t ngôi Nhà Thá»
khá lá»›n có cả Trụ sở Công An Nhân dân và Trưá»ng há»c.
Mặc dù mệt không muốn ăn uống gì nhưng Tôi vẫn phải xuống
xe theo má»i ngưá»i và o quán. Nhà hà ng có khoảng năm sáu chiếc
bà n tròn, không đông khách lắm, nhưng có thể gá»i đủ loại món
ăn chÆ¡i, cÆ¡m bữa, há»§ tiếu, mì, bia, và nước ngá»t. Thấy chúng tôi
Ä‘i bằng xe hÆ¡i nhá» loại du lịch sang trá»ng, ai cÅ©ng quay mặt ngó
như muốn tìm hiểu xem chúng tôi thuá»™c hạng ngưá»i nà o trong
xã há»™i đương thá»i. Có mấy ngưá»i khách ăn đứng lên bá» tiá»n trên
bà n chà o chá»§ tiệm và đi ra ngay, mấy ngưá»i còn lại không nói
chuyện ồn à o nữa ăn vá»™i cho mau xong thanh toán tiá»n để rá»i
khá»i quán. Tôi cảm thấy hÆ¡i khó chịu vá» thái độ lạ lùng nà y,
nhưng các Cán bộ thì tỉnh như không.
533

