Page 533 - hoiuctucaitao
P. 533

đoàn Thanh tra Trung Ương Cục Trại giam từ Hà Nội vào,
nhưng suốt một năm rưỡi trời trôi qua không bao giờ ông ta đả
động tới việc thực hiện lời đã hứa. Mãi tới giữa tháng 1 năm
1988, Vợ Con Tôi đã phải tới Trại xin “thăm nuôi” đặc biệt vì
Tôi bị mắt biến chứng hành đau đớn đến nỗi phải đưa từ Nhà
Thăm Nuôi vào Bệnh xá Trại cấp cứu tiếp nước biển (serum)
vào máu qua một đêm không chết, sáng hôm sau ông ta mới
quyết định cho di tản về Saigon “cấp cứu” chữa mắt. Từ lúc có
quyết định đến lúc hoàn tất thủ tục giấy tờ “di tản cấp cứu” phải
mất khoảng 2 tiếng đồng hồ.

Chiếc xe hơi du lịch xưa nay ông ta thường dùng làm phương
tiện di chuyển ra ngoài trại, hôm nay được xử dụng để chở Tôi
và Vợ Con đang “thăm nuôi” cùng đi Saigon “cấp cứu”. Xe rời
Trại vào lúc 10 giờ sáng, chạy đến khoảng trưa thì ngừng tại một
khu buôn bán có nhiều nhà phố vừa trệt vừa có tầng lầu xây xen
kẽ bên nhau dọc 2 bên lề đường, để ăn uống trước khi tiếp tục
đi. Tôi không biết tên Thị trấn, nhưng nhớ có một ngôi Nhà Thờ
khá lớn có cả Trụ sở Công An Nhân dân và Trường học.

Mặc dù mệt không muốn ăn uống gì nhưng Tôi vẫn phải xuống
xe theo mọi người vào quán. Nhà hàng có khoảng năm sáu chiếc
bàn tròn, không đông khách lắm, nhưng có thể gọi đủ loại món
ăn chơi, cơm bữa, hủ tiếu, mì, bia, và nước ngọt. Thấy chúng tôi
đi bằng xe hơi nhỏ loại du lịch sang trọng, ai cũng quay mặt ngó
như muốn tìm hiểu xem chúng tôi thuộc hạng người nào trong
xã hội đương thời. Có mấy người khách ăn đứng lên bỏ tiền trên
bàn chào chủ tiệm và đi ra ngay, mấy người còn lại không nói
chuyện ồn ào nữa ăn vội cho mau xong thanh toán tiền để rời
khỏi quán. Tôi cảm thấy hơi khó chịu về thái độ lạ lùng này,
nhưng các Cán bộ thì tỉnh như không.

                                                             533
   528   529   530   531   532   533   534   535   536   537   538